XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:20:29
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến tối, trong viện đốt một nồi dầu câu trẩu lớn, ánh sáng chiếu rọi mặt .

Trong tay mỗi là hai cái bánh bao, bàn chỉ một chén nước trắng nóng hổi nhưng những theo Uông Vĩnh Chiêu nhiều năm cảm thấy tràn đầy tinh thần. Bọn họ hoặc xổm, hoặc dựa chỗ nào đó nhỏ giọng chuyện với . Đến mấy bà tử cũng hếch tai bọn họ chuyện, đều là việc xảy ở nơi mà bọn họ .

Trương Tiểu Oản ở ghế chủ vị bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu, tò mò mà chằm chằm cái nồi dầu đang thắp sáng cả sân. Ngọn lửa thực sự quá vượng, đến nỗi nàng rời mắt . Nửa ngày nàng l.i.ế.m đôi môi khô khốc, đến nước cũng rảnh lo uống mà đầu Uông Vĩnh Chiêu đang về phía xa, nhẹ giọng hỏi, “Ngài chuẩn nhiều dầu ?”

Lửa là do Uông Vĩnh Chiêu châm, một cây gỗ lớn thả xuống, nửa thùng dầu đổ ánh lửa thông thiên, xua tan bộ hắc ám xung quanh. Tuy một hồi lâu nhưng Trương Tiểu Oản vẫn vẻ tục tằng khiếp sợ cho ngây mãi thể hồi thần.

Uông Vĩnh Chiêu đầu nàng đó nhẹ gật đầu. Lúc Giang Tiểu Sơn ôm Uông Hoài Mộ tới gần ánh lửa xem trở về. Trương Tiểu Oản duỗi tay ôm đứa nhỏ nhưng Uông Vĩnh Chiêu cản tay.

“Bình bà.”

“Đại nhân.” Bình bà tử vội tới.

“Mang tiểu công tử dùng bữa, thái hai khối thịt bò cho ăn.”

“Vâng.” Bình bà xong thì ôm lấy Uông Hoài Mộ. Bà thất sự yêu thương Uông Hoài Mộ mà đứa nhỏ cũng kính yêu bà . Đợi Bình bà ôm còn : “Bà bà, nặng lắm, ngươi thả xuống để tự .”

Bình bà , “Được, , bà tử .” Sau đó bà thả đứa nhỏ xuống. Tiểu công tử hành lễ với cha mới để bà dắt tay, ngoan ngoãn đến một bên dùng bữa tối.

Hắn Uông Vĩnh Chiêu đỡ eo Trương Tiểu Oản, duỗi tay vén tóc bên má cho nàng ôm nàng lòng để nàng dựa . Trương Tiểu Oản mỉm , thu tầm mắt con , ngẩng đầu liếc mắt Uông Vĩnh Chiêu, nhẹ giọng , “Ta thực vui mừng vì ngài mang theo tới nơi .”

Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì hừ một tiếng, cũng chỉ phụ nhân quái lạ mới vui mừng vì mang nàng tới nơi hoang vắng cằn cỗi .

Nghe thấy tiếng nhạo của , Trương Tiểu Oản cũng mà chỉ ánh lửa đó vươn tay cầm bánh bao vẫn còn nóng mà chậm rãi nhai.

Đại mạc nơi biên cương tháng năm nhưng ban đêm vẫn lạnh, nàng mặc áo lông cừu của Uông Vĩnh Chiêu nên cũng ngăn lạnh, bây giờ dựa cũng coi như dính vài phần ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-309.html.]

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời đen cao vô hạn, thấy lòng tự do từng . Một đường , trung cao rộng cho nàng sức sống. Nàng cảm thấy những áp lực đè nén linh hồn nàng nửa đời cuối cùng cũng tiêu tan để nàng thể thở dốc một . Một đường mỗi khi nàng thì đều tinh tường đang thật sự vui vẻ chứ mang mặt nạ mà thế gian.

“Lúc thật .” Trương Tiểu Oản thu ánh mắt, nhịn với Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy cái bánh bao nguội tay nàng, cho miệng nhai nuốt. Sau khi ăn xong uống nước ấm nàng đưa tới , “Đã nhiều ngày gió cát lớn, về cửa nhớ mang mũ rèm, mặt cũng bịt một tầng vải mới .”

“Đã .” Trương Tiểu Oản gật đầu.“Qua mấy ngày nữa đợi bão cát ngừng sẽ dẫn phía tìm kiếm, một thời gian mới về.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , “Mọi chuyện ngươi chủ ít, chính ngươi quyết định là , ?”

“Đã .”

“Ta , và vật của ba trấn đều do ngươi quản, cũng do ngươi xử trí……” Uông Vĩnh Chiêu lúc cúi thấp đầu nàng hỏi, “Sợ ?”

Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Ngài sợ.”

“Ngươi quả thật từng sợ ai.” Uông Vĩnh Chiêu đến đây thì đó ngẩng đầu phía Tây, cúi đầu nhẹ nhàng với nàng, “Tháng sẽ cây cối vận chuyển từ phía nam tới. Ta mang 3000 xung quanh trồng cây. Ngươi cách giữ lương thực cho mấy ngàn ?”

“3000 ? Ngoại trừ của ba trấn còn thêm 3000 nữa ?” Trương Tiểu Oản thẳng thấy Uông Vĩnh Chiêu gật đầu với nàng.

Nàng trầm mặt, suy tư một hồi mới với Uông Vĩnh Chiêu, “Phải tốn ít bạc.”

“Đều ở trong tay ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc .

“Đã .” Trương Tiểu Oản nghĩ thêm một lúc mới khổ gật đầu. Có lẽ vì tâm tình vui sướng nên nàng chút oán trách mà với Uông Vĩnh Chiêu, “Có khi nghĩ việc ngài nghĩ kỹ . Ngài nắm chắc nên mới sợ chỗ .”

Người của Hồ gia thôn, hai đứa em trai nàng chính là công việc mua bán, nam bắc. Trong tay Uông Vĩnh Chiêu còn một đoàn ngựa thồ khổng lồ, quân biên cương cũng một nửa là của . Những mà liên thủ thì vận chuyển những thứ đến đây cũng việc khó.

Sợi dây một khi buộc thì chỉ cần chỉ huy thích đáng sẽ nuôi sống mấy ngàn đến một vạn , quả thật vấn đề gì quá lớn.

Trước khi tới đây nàng cũng chuẩn lượng lương thực lớn, hiện nay ít lương thực vận chuyển tới đây. Đến lúc đó thương lượng với đoàn ngựa thồ một chút, như thế là lương thực thể chuẩn đủ.

Loading...