XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 319

Cập nhật lúc: 2025-01-08 01:30:43
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì đại quân đến nên đừng trong phủ bận đến chân chạm đất mà cả những đứa nhỏ trong trấn mới 2-3 tuổi, còn đang tuổi nghịch cát cũng sẽ cầm cái vại nhỏ đưa nước cho đám thúc bá mang cây tới trồng cho trấn của bọn họ.

Nhiều thức ăn như thế vốn đầu bếp trong quân lo. đầu bếp lương thực mới nấu ăn , mà nơi hoang mạc tiền cũng chẳng mua lương thực ở . Cho nên một đoàn phái để giúp đoàn ngựa thồ vận lương tới, trong lúc đó thức ăn đều do nhà bếp của phủ Tiết Độ Sứ phụ trách.

Đoạn thời gian lâu lâu Uông Vĩnh Chiêu mới trở về một , rửa mặt, đổi quần áo .

Trương Tiểu Oản Tiểu Sơn mời ít tới đây nghiên cứu đất cát, còn lo chuyện dời núi, việc gì quan tâm. Chuyện liên quan tới sinh kế của mấy trấn , trong đó còn vùng thế ngoại đến thăm, mất nửa tháng. Uông Vĩnh Chiêu thể ngày đêm cùng bọn họ bôn ba khắp nơi, một ngày chỉ ngủ một chút sẽ xử lý những việc khác.

Theo lời Giang Tiểu Sơn thì Uông Vĩnh Chiêu cực kỳ vất vả. Trương Tiểu Oản kỳ thật cũng đây là việc vất vả nhưng Giang Tiểu Sơn thiên vị đỡ cho Uông Vĩnh Chiêu vẫn khiến nàng bật , sắc mặt cũng còn sầu lo nữa. Giang Tiểu Sơn cũng ngừng nàng, giống như nàng mà đau lòng đại nhân nhà thì sẽ càng lo lắng.

Thật thật là buồn thật sự, con trai Giang Tiểu Sơn cũng vài tuổi nhưng vẫn giữ tấm lòng chân thành khác gì lúc . Uổng phí theo cái kẻ tâm tư thâm trầm như Uông Vĩnh Chiêu lâu như thế mà vẫn học mấy phần nội liễm.

Sắc mặt Trương Tiểu Oản quả thật còn sầu lo nữa nhưng nếu qua chỗ Uông Vĩnh Chiêu thì nàng vẫn đến nhà bếp gọi Bình bà vài đồ ăn gửi qua cho .Hiện tại nàng cũng cần ai chăm sóc, hộ vệ cũng nàng tống cổ ngoài việc. Nàng chỉ an phận trong nhà, thì tĩnh dưỡng, so với bất kỳ ai khác đều cẩn thận hơn. Đến thức ăn nàng cũng bảo Bình bà đơn giản thôi.

Ăn cái gì, ăn thế nào trong lòng nàng cũng tính toán. Ngần năm chăm sóc hai đứa nhỏ nên nàng cũng rút tâm đắc, dùng đến cũng đúng mực. Hoàng đại phu thấy nàng thản nhiên, thậm chí còn chút tự đắc, hề sợ hãi thì qua một thời gian cũng báo với Uông Vĩnh Chiêu mạch đập của phu nhân từ từ chậm và vững vàng hơn. Nếu cứ thế thì khả năng lớn là sẽ trở ngại gì.

Uông Vĩnh Chiêu xong thì trầm mặc lên tiếng. Ngày hồi phủ, nhẹ nhàng tới nội viện, thấy Trương Tiểu Oản đỡ eo hành lang râm mát, chậm rãi từng bước. Đi ba bước nàng nghỉ, tay cầm một loại quả màu đỏ sậm nho nhỏ, chậm rãi ăn.

“Đây là cái gì?” Uông Vĩnh Chiêu nàng một lúc mới tiến , tới bên nàng, cầm tay nàng xem thứ quả .

“Đại táo, bên Đại Đông cái , ăn cho thể.” Trương Tiểu Oản mỉm tháo khăn che cát cho , giúp sửa sang xiêm y, giũ ít cát, “Để nấu nước cho ngài tắm rửa.”

“Không cần, nước lạnh là .”

“Nước đó lấy ngầm sâu bên , lạnh lắm, vẫn nên đun nóng một chút mới .” Trương Tiểu Oản kéo tay phòng ngủ chính.

Uông Vĩnh Chiêu nhét một quả táo miệng thấy cực ngọt thì , “Đây là đó vài ngày ngươi thư bảo Hồ gia đưa tới ? Lấy thêm một ít nữa , để bọn họ mang tới là .”

“Trong nhà còn một ít nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-319.html.]

“Chuẩn nhiều một chút.”

Táo nhiều chút cũng , thể dùng nấu cháo bồi bổ nên Trương Tiểu Oản cũng gật đầu , “Được, quả táo vùng Đại Đông , ít nhà dùng để hầm với đồ ăn, cực bổ ôn nhuận, chuẩn nhiều một chút cũng .”

“Ừ.”

Bên đường thủ hạ của Uông Vĩnh Chiêu tới báo cáo công việc, Trương Tiểu Oản cũng nhân tiện bảo tới nhà bếp bảo đun nước ấm mang tới, như thế nàng cũng nhiều.

“Đi hết ?” Thủ hạ , Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày hỏi. Hôm trở về lệnh cho hai tới coi sân, lúc thấy ?

“Nhà bếp còn đủ củi nên để bọn họ lấy ít củi về……” Trương Tiểu Oản đến đây thì nhịn hỏi , “Nghe ngài phía nam, bên một loại than đen thể đốt, ngài mang về một ít ?”

“Tiểu sơn ?” Uông Vĩnh Chiêu liếc nàng.

“Tiểu sơn cái gì cũng ……” Trương Tiểu Oản , cầm bàn tay nóng hầm hập của trong tay đó với , “Ngài với thì dù cũng để nhiều một chút để ngài đang gì bên ngoài chứ? Như thế đến khi chuyện cũng một hai, sẽ gây phiền toái cho ngài.”

Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, gì.

Lúc phòng, Trương Tiểu Oản tiên giúp cởi ủng, phát hiện miệng vết thương do di chuyển nhiều của mọc vảy. Nàng thở dài nhẹ nhõm một , “Tất mỗi ngày đều , chuẩn giày cho ngài, nhất cũng nên mỗi ngày như thế mới cho chân. Ngài cũng đừng ngại Tiểu Sơn lải nhải.”

“Hắn gì với ngươi hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.

“Ngài , cũng đừng hù dọa , Tiểu Sơn đều vì cho ngài thôi.”

“Đã .” Uông Vĩnh Chiêu chút kiên nhẫn, đợi nàng lấy khăn ướt cho lau mặt lau tay mới dò xét mạch của nàng. Nghe thấy hô hấp của nàng vững vàng hơn nhiều, đúng như Hoàng Sầm thì mới buông tay, cẩn thận mặt nàng một hồi lâu mới , “Tháng bệ hạ sẽ phái binh dời núi, đến lúc đó Thiện Vương cũng sẽ tới đây.”

Trương Tiểu Oản thì lập tức mỉm , gật gật đầu , “Đã .”

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng mỉm đó rũ mắt thì vươn tay sờ bụng nàng, nhàn nhạt , “Đứa nhỏ nếu sinh thì gọi là Hoài Nhân.”

“Nếu là nữ oa thì ?” Nghe thấy cái tên cho nam oa Trương Tiểu Oản chút bất đắc dĩ.

Loading...