Đó chính là mặc một bộ quần áo rách đến mức thể rách hơn nữa, mùa đông vẫn một đôi giày thủng vài chỗ. Có vài thậm chí còn cả giày, quần áo bốn mùa chỉ một bộ. Có vài nhà đến nhà tranh cũng , một ngày chỉ ăn một bữa cháo cũng khó. Đó mới thực sự gọi là đất nghèo cũng nghèo.
Còn chuyện c.h.ế.t đói thì cũng chẳng hiếm lạ gì. Trương Tiểu Oản lúc chính là c.h.ế.t vì đói đấy thôi.
Ở nơi ăn một miếng cơm khô cũng là vấn đề, ai còn đầu óc mà nghĩ tới chuyện mặc quần áo , túi tiền cũng cần nghĩ. Trương Tiểu Oản cũng ngây thơ. Nàng đến nơi quỷ quái thì chấp nhận hiện thực. Hiện tại mùa đông ở nhà gì thì nàng chút công việc may vá kiếm
thêm chút gạo cũng là .
Đương nhiên, nàng cũng dám nghĩ quá nhiều. Nàng cho dù nàng may hết quần áo cho trong thôn, cộng thêm sửa quần áo cũ thì nhiều lắm cũng chỉ 10 ống gạo. Có điều ít còn hơn .
Lưu Tam Nương theo lời Trương Tiểu Oản dặn mà ngoài dạo một vòng. Lúc về bà cầm theo ít vải nhờ , còn ít quần áo cũ sửa chữa.
qua mấy ngày Trương Tiểu Oản mới nhận nàng nghĩ quá lạc quan .
Trước đó nàng cho rằng bây giờ nhà mới thu hoạch lương thực nên kiếm chút gạo là thành vấn đề. nàng đánh giá sai tình hình trong thôn. Người như Chu thím, nàng hai ngày xong bộ quần áo cho trượng phu của bà, nhưng nhà họ từng mượn thóc nhà nên gì còn dám hổ lấy tiền công?
Nếu ngại dám lấy thì chẳng là công ?
Còn sửa quần áo ư? Có một nhà từng cho nhà nàng mượn mấy đồng tiền cũng mang quần áo của cả nhà tới, đủ năm bộ. Nàng sửa sửa, vá vá vài ngày, cuối cùng chỉ nửa ống gạo. nàng cũng dám đòi thêm vì sửa quần áo nhưng tự mang chỉ tới, nhân tình đó nên ai còn dám gì.
Hơn nữa cảm thấy nàng chỉ bỏ chút công sức, lấy nửa ống gạo là đủ . Chẳng qua tay nghề của nàng quả thật tồi nên mới vui vẻ khen nàng một câu. vài câu khen cũng chẳng đổi tiền, chỉ là lời thế thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-34.html.]
Cuộc sống chính là gian nan như thế, so với tưởng tượng còn khó hơn nhiều.
Trương Tiểu Oản giúp đỡ Lưu Tam Nương công việc may vá trong một tháng, mỗi ngày cầm kim ngơi tay cũng chỉ kiếm 6,7 ống gạo. vẫn chỗ , giúp khác may và sửa quần áo thì nàng cũng để dành chút vải lẻ.
Bởi vì những quần áo tính toán kỹ mới đưa vải đến cho họ . Thế nên khi quần áo may xong họ sẽ tới mang quần áo , còn vải thừa thì chẳng ai mở miệng hỏi. Chính bản họ cũng vải thừa chẳng còn bao nhiêu thế nên đống vải đó đều về tay Trương Tiểu Oản. Nàng dùng đống vải đó vài món đồ lót cho đứa nhỏ trong bụng Lưu Tam Nương, coi như đỡ chút tiền.
Trương Tiểu Oản cũng phát hiện Lưu Tam Nương may vá tồi, đường may tinh tế. Nói thực nàng nghĩ tay nghề của bà cũng thua kém gì thợ chuyên nghiệp. Thảo nào lúc nàng đề nghị nhận công việc thì bà cũng gì. Bởi vì chính bản bà cũng thể .
*********
Đợi đến khi thời tiết lạnh hơn thì cả thôn căn bản hề ngoài, tất cả đều rúc trong nhà chờ đến lúc ăn tết, thời tiết ấm hơn.
Công việc may vá của Trương Tiểu Oản mới phát triển cũng vì nguyên nhân mà ngừng .
Nàng cũng phát hiện khi một hồi thì quần áo trong thôn cần sửa chữa may vá cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nàng cảm thấy nếu chỉ dựa quần áo để phát tài trong phạm vi trấn Cam Thiện thì đúng là mơ giữa ban ngày.
Trong thôn cũng mấy già đông chết. Lần Hồng thím đưa quần áo đến sửa còn thở dài với Lưu Tam Nương rằng mùa đông qua thì trong thôn sợ là sẽ thiếu ít .
Lúc Trương Tiểu Oản Lưu Tam Nương khi bồi bổ một tháng thì sắc mặt hơn, cũng chút huyết sắc. Nhìn bà ôm bụng to đó khiến lòng nàng trầm xuống.
Lương thực nhà bọn họ, kể cả lúa mới kiếm cũng chỉ đủ ăn tiết kiệm đến hết năm. Sang đầu xuân sẽ lụng vất vả.