XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:34:31
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều hôm đó cũng nàng dạo một vòng trong viện. Lúc Bình bà tử tới xoa bóp chân cho nàng thì cũng ở bên cạnh , trong lúc đó còn cầm chén tự tay đút cho nàng uống mấy ngụm sâm.

Đợi Giang Tiểu Sơn tới gọi thì mới tiền viện việc. Lúc vài bước thấy phụ nhân với bà tử, “Lúc sinh Hoài Mộ lão gia từng đút cho uống thuốc, nghĩ nhiều năm như ngài còn ghét bỏ mà vẫn đút cho uống . Lại qua vài năm nữa chỉ sợ cũng vẫn sẽ chê hoa tàn ít bướm ?”

Uông Vĩnh Chiêu thì nửa xoay , mắt lé nàng hừ một tiếng đó mới phất tay áo rời . Sau lưng truyền đến tiếng nàng khanh khách, Uông Vĩnh Chiêu thì lắc đầu, lúc khóe miệng nhếch lên. Giang Tiểu Sơn bên cạnh thấy thế thì chửi thầm trong lòng, “Ngài vui cũng thèm cho phu nhân xem, nếu tính tình phu nhân , đau lòng ngài thì ai mỗi ngày đối mặt với cái mặt ngài còn thể vui.”

Vào tháng 11, Uông Hoài Mộ gần 300 bài thơ, thể một trang giấy, lúc đến thơ từ cũng đều lý giải của .

Vị đại phu mù thích , khi tiếp xúc với một thời gian, ông cũng cần tới chỗ Trương Tiểu Oản cãi để g.i.ế.c thời gian nữa mà dọn tới chỗ Chân . Ban ngày ông cùng Hoài Mộ sách, ban đêm cùng Chân uống vài chén, tới chỗ Trương Tiểu Oản đòi đồ ăn, cuộc sống là cực kỳ vui vẻ.

Từ đây Uông Hoài Mộ thêm một bạn sách, cũng học một ít bản lĩnh khác. Những cái đều cho Trương Tiểu Oản.

Chiều tối hôm nay hai con đang đợi Uông Vĩnh Chiêu trở về dùng bữa tối thì Trương Tiểu Oản thấy Hoài Mộ biểu diễn cho nàng xem cách thắt dây mới học . Cách thắt dây quen thuộc khiến Trương Tiểu Oản cả kinh trong lòng, đợi hỏi Hoài Mộ nàng mới giao cho Bình bà tử mang theo bà Bảy tới chỗ hai lão .

Đợi hỏi qua mới lão mù là sư phụ của hai Lăng gia, nửa ngày Trương Tiểu Oản cũng gì.

“Nếu hai tiểu tử ngu xuẩn ngươi là bụng thì ngươi cho rằng sẽ nguyện ý cứu ngươi ?” Đại phu mù là tức giận .

“Ngài……” Nhớ tới thù của Lăng gia và Uông gia, Trương Tiểu Oản một lời nuốt xuống.

“Muốn cái gì?”

“Ngài vẫn nên .”

“Đi cái gì mà , là nhi tử của ngươi cầu cũng cứu một đứa con khác của ngươi. Thế nào Uông phu nhân vong ân phụ nghĩa đuổi lão đầu hả?”

“Ngài cái gì ?” Trương Tiểu Oản cũng coi như hiểu vì lúc lão nhân chuyện với nàng đều móc mỉa. Ai chuyện với kẻ thù mà vẫn thể sắc mặt chứ? Cũng Hoài Thiện mà quen ông nữa.

“Không .” Lão nhân lớn tiếng quát.

“Không thì .” Ở cửa lúc vang lên tiếng lãnh đạm của Uông Vĩnh Chiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-340.html.]

“Lão gia.” Trương Tiểu Oản đỡ cái bàn lên.

Uông Vĩnh Chiêu nhanh đây ngăn nàng đó xốc áo xuống bên cạnh nàng, nhàn nhạt , “Ông của Lăng gia, chỉ là chút quan hệ với nhà .”

“Hừ, cái thứ .” Manh đại phu phun một ngụm nước miếng, còn tự lẩm bẩm, “Cũng tiểu tức phụ mù mắt như lão nhân gả cho cái kẻ đầy g.i.ế.c chóc .

Uông Vĩnh Chiêu thì mặt đổi sắc, vẫn nhàn nhạt với Trương Tiểu Oản, “Ba của Lăng gia tới Tây Vực, hẳn là bọn họ sẽ dám trở về nữa.”

“Cái gì dám trở về? Còn sợ ngươi chắc?” Đại phu mù nhảy lên, thiếu chút nữa đụng cái bàn nhỏ để giấy bút, mực ở góc.

“Cẩn thận chút……” Trương Tiểu Oản vội vàng duỗi tay, thấy ông nhảy nghiêng sắp ngã nàng cũng hô một tiếng. May mà bà Bảy vội tiến lên đỡ ông a.

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng sợ tới mức vỗ n.g.ự.c thì hừ lạnh một tiếng. Trương Tiểu Oản “Ai” một tiếng với , đó duỗi tay cầm tay , “Sao lúc ngài với ……”

Nghĩ đến lúc bệnh nặng nàng tìm vị đại phu tới. Nếu lúc đó vấn đề gì…… Nghĩ đến đó Trương Tiểu Oản khỏi sợ hãi.

“Tiểu tức phụ nhà ngươi lòng hẹp hòi thế?” Hạt đại phu vững Trương Tiểu Oản xong thì càng nổi giận đùng đùng, “Nếu phương thuốc của thì thể sống đến giờ chắc?”

Trương Tiểu Oản thấy vẻ mặt ông hiếu chiến, một hai sống mái với thì lập tức chần chờ mà đỡ cánh tay Uông Vĩnh Chiêu lên, lôi kéo ngay, giống như đang chạy trối chết.

“Người mà ngươi cũng sợ?” Uông Vĩnh Chiêu cáu, tới cửa hỏi.

“Ta sợ, sợ ai hết,” Trương Tiểu Oản đau đầu với , “ nếu giữ ngài thì giữ, sinh đứa nhro tống cổ ông .”

Nghe nàng rõ ràng cho lệ, Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nàng một cái, lúc thấy quá nhanh khiến nàng cố đuổi theo mới chậm bước , mang nàng thong thả về hậu viện.

“Ai,” Trương Tiểu Oản tức giận, khóe miệng nhất thời nhịn , “Ngài , cái gì cũng nhưng chờ hỏi ngài mới . Ngày nào đó nếu thật sự dọa thì để xem ngài .”

Uông Vĩnh Chiêu thế thì đầu liếc nàng một cái, khẩu khí kiên nhẫn, “Một nữ nhân nư ngươi nhiều để gì? Trong nhà , còn thể để ngươi việc gì chắc?”

Trong giọng là tràn đầy chán ghét, nhưng dù thế tay vẫn đỡ eo nàng lúc lên cầu nàng. Sau khi xong mới thả một tay, tay còn vẫn ôm eo nàng, đỡ nàng về sân của bọn họ.

Loading...