XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 341

Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:36:45
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng 11 biên mạc đột nhiên lạnh đến lợi hại. Sáng sớm hôm nay tỉnh Trương Tiểu Oản đột nhiên cảm thấy nhiệt độ giảm nhiều. Bất chấp việc Uông Vĩnh Chiêu bảo nàng đừng xuống giường nhưng nàng vẫn khoác chăn bông xuống lật thùng, tìm quần áo dày mang .

“Ngươi gì?” Uông Vĩnh Chiêu kiên nhẫn.

“Bên ngoài lạnh lắm.”

“Ta sợ.”

“Vẫn nên mặc nhiều chút.” Trương Tiểu Oản đặt quần áo qua một bên tìm một cái áo khoác đen dày, dây lưng cũng chọn cái thêu hoa văn chỉ vàng, là lóa mắt.

Nàng bọc chăn bông mặc quần áo cho Uông Vĩnh Chiêu từ đầu đến chân mới thở dài, ngáp một cái đến giường. Đợi xuống mép giường nàng vuốt mép giường đó quấn nguyên chăn như thế mà ngủ giường ấm.

“Không quy củ.” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng .

“Ngài ăn cháo hẵng , cho hầm cháo sâm, ngài uống hai bát nhé.” Trương Tiểu Oản dứt lời dựa đầu gối ngủ say.

Uông Vĩnh Chiêu tại chỗ nửa ngày, thấy tiếng hô hấp nhợt nhạt của nàng thì mới bước nhẹ chân tới mép giường dịch chăn cho nàng, vén tóc mới nhẹ nhàng ngoài.

Đợi tới bên cửa, đạm mạc với bà tử, “Qua một nén hương thì dịch chăn cho nàng, đừng để phu nhân lạnh.”

“Vâng.” Bình bà tử hành lễ đáp.

Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng đó đầu thoáng qua trong phòng mới tới nhà chính.

Đợi đến tháng 11 Trương Tiểu Oản mới hiểu biên mạc là nơi khổ hàn, nàng dám ngoài dù chỉ một bước. Gió lạnh thổi khiến xương nàng cũng thấy đau. Nàng lường Uông Vĩnh Chiêu bệnh nặng khỏi thì thể cũng như dĩ vãng nên nàng cũng cẩn thận chăm sóc . Có Uông Vĩnh Chiêu và Hoài Mộ lo lắng cho nên cuộc sống của Trương Tiểu Oản cũng nhẹ nhàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-341.html.]

Có khi nàng nghĩ lẽ quá lo nghĩ nên mới bỏ xuống nhưng khi nàng trăm triệu dám lơi lỏng. Chuyện trong nhà nàng buông tay , bằng chuyện xảy thì sợ là muộn.

Trách nhiệm của vợ, nàng vẫn gánh, thể buông bỏ. Nàng chăm sóc một nhà già trẻ, còn đứa nhỏ trong bụng nên tốn nhiều tâm tư. May mà bên ngoài lúc đang thái bình, trong tin Hoài Thiện gửi tới chỉ vui vẻ nên nàng cũng yên tâm.

Tuy mơ hồ nhưng nàng cũng sở dĩ thứ bình yên là do Uông Vĩnh Chiêu giấu diếm nàng nhưng Trương Tiểu Oản cũng ép chính tin. Nàng cũng tự thể quá lo lắng nữa, nếu đứa nhỏ càng ngày càng nghịch ngợm trong bụng nàng sẽ thuận theo. Nàng sẽ thể sinh hạ đứa con quá mức cường tráng .

Tết đầu tiên ở biên mạc Trương Tiểu Oản cũng bước khỏi cửa. đến ngày 30 tết nàng vẫn trong nhà chính ấm áp tiếp đãi nữ nhân trong nhà quan viên của Uông Vĩnh Chiêu, với bọn họ vài câu, thưởng ngân lượng và đồ lặt vặt.

Chịu đựng một ngày , đến đêm đó nàng giường với Uông Vĩnh Chiêu, “Năm nay chỉ thể đến đây, đợi năm sẽ hơn.”

Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng, chờ nàng ngủ mới nương ánh đèn mặt nàng một lúc lâu. Hắn hiểu rõ ràng nàng nhưng vẫn bản nhiều lắm. đợi năm nàng sẽ hơn ư? Vậy sẽ chờ.

Trương Tiểu Oản sinh Hoài Nhân ngày 18 tháng 2. Đêm đó lúc bụng bắt đầu đau nàng vẫn trấn định vẫy tay gọi Bình bà tử đang ở góc đến đỡ tới phòng sinh. Lúc Uông Vĩnh Chiêu bên cạnh chờ nàng lên mới lên theo. Hắn khẩn trương đến mức quệt tay đánh đổ ngọn đèn dầu ban, trong phòng lập tức rơi bóng tối. Vẫn là Trương Tiểu Oản bên ngoài gọi bà Bảy đốt đèn.

Hoài Nhân sinh giờ Tý, khi đời há miệng lớn tiếng gào nỉ non, vang vọng cả nhà. Trương Tiểu Oản đau đến nỗi mắt mở nhưng thấy gào hưng phấn như thế thì lập tức .

Đợi nàng tỉnh mới Bình bà tử từ khi đứa nhỏ đời, ngoại trừ một bà v.ú cho ăn sữa thì Uông Vĩnh Chiêu cứ ôm trong tay bao giờ rời.

“Ôm Hoài Nhân tới đây cho .” Trương Tiểu Oản dặn dò bao lâu thấy Uông Vĩnh Chiêu ôm đứa nhỏ trong phòng.

Quy củ của Đại Phượng triều là trong vòng ba ngày sinh sản, nam tử phòng sinh. Thế nên lúc thấy tiến Trương Tiểu Oản giật nảy vội , “Không thể , .”

Uông Vĩnh Chiêu chẳng để ý tới nàng, miệng vui tới xuống mép giường, ôm đứa nhỏ đến mặt nàng , “Ngươi xem……”

Trương Tiểu Oản cái mũi nhỏ, môi nhỏ và đôi mắt nhắm cùng cái mặt đỏ của đứa nhỏ hồi lâu mới ngẩng đầu Uông Vĩnh Chiêu.

Loading...