Trường bà bà lui đến cửa sân, lúc đột nhiên một cơn gió to thổi tới. Bà duỗi tay chắn mặt thì thấy một cung nữ xách vách chạy tới, thấy bà thì trong miệng hét lớn, “Trường bà bà, Trường bà bà, , phò mã gia bảo chúng thu thập đồ đạc lên xe ngựa về Vân Châu.”
“Không ngày mới về ?” Trường bà bà nhanh chóng giữ nàng hỏi.
“Ngài là về Vân Châu việc gấp cần .” Cung nữ hành lễ thở gấp với bà .
“Việc gấp gì?”
“Nô tỳ .” Cung nữ lắc đầu.
“ thể công chúa còn yếu, để tìm phò mã một lời.”
“Ngài đừng ……” Cung nữ lộ vẻ mặt như , giữ tay áo bà ròng , “Ngài cũng đừng , phò mã gia nếu công chúa cùng ngài trở về thì đó chính là ngài tròn trách nhiệm của phu quân, giữ công chúa. Nếu thế ngay trong ngày hôm nay ngài sẽ thượng kinh tự sát tạ tội với Hoàng Thượng.”
Trường bà bà thấy thế thì choáng váng, sững sờ tại chỗ nửa ngày cũng phản ứng thế nào. Lúc Uyển Cùng mặc quần áo đơn bạc hành lang, gió to thổi tung mái tóc dài búi của nàng , che khuất khuôn mặt nàng .
“Công chúa……” Trường bà bà cung nữ nhắc nhở mới phát hiện công chúa vì thế vội , thấy nàng thì lập tức chạy qua, “Bên ngoài lạnh như thế, ngài mặc ít như ngoài chứ?”
Uyển Cùng bà lôi kéo cửa, chờ bà khoác áo lông chồng cho nàng mới sờ sờ lông chồn thượng đẳng đó nhịn ha ha, “Ta đúng là điên mà, sắp tháng 6 mà vẫn còn khoác áo lông chồn ……”
Trường bà bà thế thì im lặng. Lần ngoài bọn họ mang theo nhiều quần áo, nhưng vì ngăn tủ đặt quần áo nhiều chuột, cắn hỏng xiêm y, hơn nữa trong tủ còn mùi lạ khiến công chúa giận dữ cho đốt hết. Áo choàng là vì đặt ở giường nên mới tránh một kiếp.
Đốt thì đốt, đây là tôn nghiêm của công chúa, nhưng lúc trở về Trường Vân huyện công chúa sẽ bỏ tiền tiêu pha. Hồi môn Hoàng Thượng cho đều rõ để phò mã giúp quản, nàng gì còn thể gió gió, mưa mưa như ngày xưa? Cho dù tiêu chút tiền cũng giải thích với phò mã, nếu cái mũ phô trương xa xỉ sẽ chụp lên đầu nàng. Một vị công chúa thất sủng như nàng ở nhà chồng còn thể cái gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-348.html.]
Hiện tại thể nàng yếu ớt nhưng phò mã một hai bắt nàng trở về, tim bằng cái gì đây? Dù bọn họ hiểu rõ nhưng cũng thể thế nào? Nếu bức cho phò mã thượng kinh thỉnh tội thì công chúa và đứa nhỏ trong bụng nàng cũng sẽ xong.
“Ha ha, đều cho c.h.ế.t đúng ?” Uyển Cùng to một trận, nàng nhưng nước mắt rơi xuống, “Ta đây càng tồn tại, còn nhất định sống thật , ai cũng đừng hòng chê .”
Trường bà bà cũng theo, chua xót mà gọi một tiếng, “Công chúa……”
“Ta thư,” Uyển Cùng lau nước mắt mặt, với bà , “Bà bà giúp chuẩn bút mực , sẽ nhanh ngươi tìm cách gửi cho Uông phu nhân. Ta xin bà , ngày xưa bà nhận ít ân tình của mẫu hậu nên hiện giờ cũng nên giúp một . Sau đó dập đầu với bà cũng .”
Trường bà bà nhẹ giọng đáp “Vâng” đó ôm giấy và bút mực tới. Nàng tờ giấy ngây một lúc mới cắn răng đặt bút. Không bao lâu Uyển Cùng lá thư với giọng điệu hèn mọn của ở bàn, miệng nhịn châm biếm , “Không nghĩ tới bổn cung cũng lúc ăn khép nép với một thôn phụ.”
Dứt lời nàng nhét thư bao giao cho trường bà bà, mặt biểu tình , “Đi .”
Trường bà bà hành lễ lui ngoài. Bà cho đánh xe đưa tới Tiết Độ Sứ phủ,gõ cửa hồi lâu mới một vị quản gia trẻ tuổi tiến đến, miệng xin , “Để bà bà đợi lâu .”
“Công chúa hôm nay về Trường Vân huyện, bởi vì ngày xưa Hoàng Hậu còn lời với Uông phu nhân, thư công chúa vẫn cầm. Thời gian qua công chúa khong gặp phu nhân nên khi để tới đây truyền lời, mong quản gia giúp thông báo một tiếng.” Trường bà bà .
“Là như thế sap?” Đại Trọng xong thì thở dài , “Thật là khéo, bởi vì mấy hôm nay phu nhân sinh bệnh, đại phu trong phủ cũng khỏe nên thể thăm bệnh cho ngài nen sáng nay đại nhân nhà mang phu nhân tới Thương Châu tìm thánh y. Bà bà, ngài tới chậm nửa ngày .”
Dứt lời cúi thật sâu đó dậy , “Nếu ngài mang tin tới thì thể đưa cho , chờ phu nhân về chắc chắn sẽ bẩm báo đầy đủ, thiếu một chữ.”
“Lời Hoàng Hậu há thể để loại như ngươi ?” Trường bà bà đanh mặt, lạnh đến sợ hãi.
Đại Trọng thế thì quỳ xuống, lạy ba cái với trời xnah đó áy náy nó với Trường bà bà, “Là hạ nô , điều bất kính với Hoàng Hậu, đáng c.h.ế.t đáng chết.” Nói xong còn tàn nhẫn đánh hai bạt tai. Trường bà bà thấy thế thì trong một lúc gì, lời nhờ cũng nên lời.
Qua mấy ngày trong phủ dùng các loại biện pháp cự tuyệt bà gặp phu nhân nhà họ. Ngày đó công chúa nhất thời ương ngạnh bây giờ đúng là tự hại . Trường bà bà trầm mặc khỏi cửa, bò lên xe ngựa tay chân bà vẫn còn run. Uông phủ quyết tuyệt thế , tướng lãnh nơi biên mạc phần lớn đều là cũ của Uông đại nhân, ai thể giúp công chúa đây?