Nói thực Trương Tiểu Oản cũng thật cảm thấy Uông Vĩnh Chiêu là bởi vì nàng nên mới cự tuyệt những nữ nhân . nữ nhân, bất kể là ai đưa thì đều cái gì đó từ . Trước thể từ chối thì thu, đó là bất đắc dĩ. Hiện tại cự tuyệt mà còn thu thì chứng tỏ quả thực thích. Nếu một ngày như thế nàng và mới của thể duy trì nước giếng phạm nước sông là , tranh sủng gì đó quan trọng.
“Ai, cũng là ngài đạo lý. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã……” Tiêu phu nhân thở dài, “Không mạo phạm đại nhân và ngài nhưng hai , chính là trời sinh một đôi. Còn tiểu thúc nhà chúng , cưới thứ đắn cửa, mỗi ngày bọn họ đều cãi ầm ĩ, trong nhà chẳng ngày bình an. Ta tới chỗ ngài mới coi như thở một , bây giờ về đau đầu chết.”
Trương Tiểu Oản mỉm , Tiêu phu nhân hâm mộ mà một câu, “Ngài thật đúng là mệnh , đại nhân phong thái quân tử, mạnh mẽ đảm đương, là phu quân .”
Trương Tiểu Oản bà một cái gì. Tiêu phán quan cũng hai tiểu , nhưng Tiêu phu nhân cũng là đặc biệt. Trương Tiểu Oản , lúc trẻ mới gả cho Tiêu phán quan bao lâu thì Tiêu mẫu nạp cho Tiêu phán quan. Ông ngày ngày nghỉ ở trong phòng tiểu , Tiêu phu nhân vội, chỉ lo hầu hạ cha chồng quản gia. Qua 5,6 năm hai vợ chồng mới sinh hai đứa con trai, Tiêu phu nhân tuổi già sắc suy nên cưới một tiểu nữa cho Tiêu phán quan, còn tiễn chồng đến phòng tiểu . Nói đến cũng buồn , hiện nay vị phán quan mặt đen phòng phu nhân của còn đợi tâm tình bà . Mà bà cũng chỉ thi thoảng mới cho phép ông chồng ngủ chung, một năm khi chỉ 30 tết bà mới cho ông phòng.
Chuyện đều do biểu tỷ của Tiêu phu nhân là phu nhân của phán quan trấn Bạch Dương cho Trương Tiểu Oản . Trương Tiểu Oản thì vui vẻ nửa ngày, xong nàng cũng hiểu nữ nhân của thời kỳ kỳ thật cũng biện pháp của riêng . Dù chồng tiểu thì cũng gây trở ngại đến cuộc sống của bọn họ. Bọn họ sẽ cách để sống thật .
Trương Tiểu Oản gặp gỡ Tiêu phu nhân nên bà là coi trọng con cái hơn chồng, hơn nữa Tiêu đại nhân ở trong mắt bà còn quan trọng bằng bổng lộc và những việc lặt vặt trong nhà. Thế nên khi bà giở giọng hâm mộ nịnh hót thì nàng chút dở dở .
Hẳn bà cũng nghĩ nàng là loại phụ nhân mỗi ngày vây quanh nam nhân, chồng thì sống . Nàng tự nhiên sẽ gì với bà , chỉ mỉm yên lặng.
Tiêu phu nhân cho rằng nàng vẫn là vị phu nhân quyền quý ai thấu nên tự nhiên cũng nghĩ nhiều. Bà chỉ hết trách nhiệm của một nịnh nọt , đó vui sướng cầm trái cây gặm. Nơi biên mạc cũng chỉ chỗ vị phu nhân mới trái cây tươi để ăn, đây cũng là lý do bà thích tới đây gặp .
Có lẽ lời ban ngày Trương Tiểu Oản truyền tới tai Uông Vĩnh Chiêu nên đêm đó biểu hiện của ở giường càng thêm phi phàm. Đến cuối cùng Trương Tiểu Oản ngất , nếu thể nàng ngất thì nàng cũng ngất luôn cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-358.html.]
Xong việc Uông Vĩnh Chiêu buông tha nàng mà ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng nỉ non , “Ngươi cho là chỉ ngươi xứng với ?”
Trương Tiểu Oản lúc còn thở hổn hển, mặt chôn trong n.g.ự.c ngừng thở dốc gì. Uông Vĩnh Chiêu đợi một hồi cũng thấy nàng trả lời thì nhíu mày . cúi đầu thì thấy nàng ngủ, mặt nàng, vén tóc ướt dính mặt cho nàng lẳng lặng nhắm mắt .
Hắn nhiều năm như qua kỳ thật nàng vẫn coi trọng , những si mê từng thấy trong mắt những nữ nhân khác hề trong mắt nàng. Kỳ thật dù nàng thích thì ? Nàng là thê tử của , còn sinh Hoài Mộ và Hoài Nhân cho . Sau nàng c.h.ế.t sẽ chôn ở phần mộ tổ của Uông gia, ai cũng nàng là vợ của của Uông Vĩnh Chiêu , còn sinh cho ba đứa con trai.
Nhiều năm còn tức giận vì nàng cư nhiên là vợ nhưng thích , đó tức giận biến thành đau nhói khó yên trong n.g.ự.c . Hắn thích ngủ chung giường với nhưng trong lòng nàng cư nhiên . Nói đến đây cũng thật châm chọc, càng để ý thì càng thể thấu hiểu, chẳng cách nào với nnagf, những đau nhói trở thành mãn tính, chẳng còn quyền lựa chọn.
Hắn thích nàng, thích đến mức dung túng nàng, chỉ cần nàng còn ôn nhu với là . khi nàng nửa lời với khiến yên nửa ngày, mà trong mắt nàng bình tĩnh, mắt khéo léo. Trong lòng rõ bọn họ nghĩ giống .
Hắn cũng cho rằng chỉ cần chiều chuộng nàng thì sẽ khiến nàng đổi nhưng hôm nay mới , nàng hề đổi. Cho dù từ đầu đến chân nàng đều thần phục thì linh hồn vẫn hề khuất phục.
Đám thuộc hạ của khen bọn họ ân ái, nhưng ngày nào đó đầu mà bỏ thì nàng sẽ , đó đầu, dọn ghế dựa thản nhiên, trung mà bình tĩnh chút khổ sở. Nàng mới thèm quản rốt cuộc bao nhiêu nữ nhân. Chỗ khôn khéo của nàng bây giờ so với chính là sẽ một ít lời ngay là thật nhưng vẫn khiến vui mừng.
Nàng so với còn thanh tỉnh hơn. Thật là một phụ nhân cực kỳ quái.
Nghĩ tới đây Uông Vĩnh Chiêu nhếch lên khóe miệng, búng tay tắt ngọn đèn dầu, ôm sát trong lòng, chôn mặt trong bát nàng chìm giấc ngủ.
Cho dù như thế thì tương lai cũng còn dài.