Tĩnh Huy năm thứ 5, đầu tháng 12, mới rời giường Trương Tiểu Oản lôi kéo Uông Vĩnh Chiêu, ôm hai đứa con trai từ đường dâng hương cho Bồ Tát và tổ tiên Uông gia. Nàng quỳ bài vị miệng lải nhải, Uông Vĩnh Chiêu ở một bên một tay ôm con út, lưng cõng con thứ, miệng nàng lúc đóng lúc mở thì lông mày nhẹ nhíu đó thả lỏng ở bên chờ nàng xong việc.
Trương Tiểu Oản niệm hết một những gì trong lòng đó mới dậy ôm con út, nhoẻn miệng với Uông Vĩnh Chiêu , “Hoài Thiện sắp trở , cưới thê tử nữa, ngài sắp cháu bế đó……”
Uông Vĩnh Chiêu híp mắt , vốn định hừ lạnh nhưng thấy Trương Tiểu Oản vui thì cũng nuốt , chỉ ôm con thứ đang ở lưng để ngủ thoải mái hơn một chút.
Phụ nhân xem như tri kỷ, tuy cả nhà họ sáng sớm quỳ lạy nhưng cũng đánh thức con, hành lễ xong cũng vẫn để chúng ngủ tiếp. Tính nàng cũng thiên vị đứa con cả .
“Mẫu , con mặc bộ quần áo mới màu xanh lá để đón đại ca.” Hoài mộ ở trong n.g.ự.c cha xoa xoa mặt, ngước khuôn mặt nhỏ buồn ngủ Trương Tiểu Oản .
Trương Tiểu Oản vội nhẹ nhàng mà thấp giọng , “Con ngoan, tí nữa mẫu sẽ chuẩn cho con một bộ quần áo mới màu xanh lá, giống hệt Lão Hổ ca ca ?”
Nghe thế Hoài Mộ mới lòng ngủ tiếp, miệng còn ngọt ngào mỉm . Trương Tiểu Oản thấy thì khóe miệng càng sâu hơn, trong lòng cũng tràn đầy bình yên. Đã nhiều ngày nay nàng lo nghĩ chuyện cưới vợ cho con trai, lúc coi như thả lỏng xuống.
Lúc mới giờ Dần, trời còn sáng, Trương Tiểu Oản theo Uông Vĩnh Chiêu trở về phòng, đặt hai đứa nhỏ cạnh giường của bọn họ, cẩn thận đắp chăn cho bọn đó nàng mới đầu pha sâm cho Uông Vĩnh Chiêu.
“Ngươi sửa sang, trang điểm .” Uông Vĩnh Chiêu Trương Tiểu Oản chỉ dùng dây buộc tóc thì .
“Không vội.” Trương Tiểu Oản lắc đầu, đo ngoài.
Bà Bảy thấy nàng thì hành lễ nhẹ nhàng , “Ngài nghỉ , nô tỳ sẽ pha cho lão gia.”
“Để .” Trương Tiểu Oản lắc đầu, qua xem xét lửa thấy nước còn sôi thì lật chén bằng sứ men xanh lên, cầm mấy mảnh sâm nhỏ bỏ , xé táo đỏ bỏ trong chén. Vừa lúc nước sôi, nàng cầm ấm sắt lên rót nước chén, trong nháy mắt mùi sâm lan bốn phía.
Nàng bưng bát đặt trong tầm tay Uông Vĩnh Chiêu đó cúi đầu sửa sang vạt áo nghiêng của , miệng ôn nhu , “Còn nóng, ngài chú ý chút. Ta sửa sang quần áo cho ngài và bọn nhỏ trang điểm.”
“Đêm qua sửa sang ?”
“Lại sửa nữa.” Trương Tiểu Oản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-365.html.]
“Nhiều chuyện.” Uông Vĩnh Chiêu mắng một tiếng.
Trương Tiểu Oản chỉ , ngày thường nàng cũng so đo với , huống chi hôm nay là một ngày lành, Uông Vĩnh Chiêu cái gì thì là cái đấy.
Nàng xoay sửa sang quần áo cho ba cha con, thấy vấn đề gì mới vội vàng gương chải chuốt. Chờ nàng quần áo, trang điểm xong thì qua giờ Dần.
“Lão gia, phu nhân……” Giang Tiểu Sơn tiến gian ngoài dập đầu, miệng , “Hôm nay là một ngày , tiểu nhân xin dập đầu chúc mừng lão gia và phu nhân, mong lão gia và phu nhân cát tường, ba vị công tử mỗi đều tài cao vạn trượng, ngọc thụ lâm phong, về khẳng định sẽ hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi.”
Trương Tiểu Oản lời chúc mừng thì bật , vội kêu lên, “Lên .”
“Vâng……” Giang Tiểu Sơn dập đầu nữa, đó mới ngẩng đầu , “Tiểu nhân cũng dẫn theo thê tử tới cho nàng dập đầu với chủ nhân để nàng thơm lây, phu nhân, ngài xem ?”
“Tiến .” Trương Tiểu Oản .
Ngay đó vợ Giang Tiểu Sơn theo lời của bà tử canh cửa dập đầu cho bọn họ. Trương Tiểu Oản chuẩn thưởng cho hai vợ chồng nhưng bây giờ thêm vợ Giang Tiểu Sơn nên nàng tìm một đôi vòng tay cho nàng .
Giang Tiểu Sơn đôi vòng ngọc bích thì mắt sáng lên, miệng càng tiếc ca ngợi nàng, “Phu nhân thật là hào phóng, lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, tâm địa cũng là cực kỳ.”
Sáng sớm Trương Tiểu Oản nháo đến khóe miệng đều đau vì . Chờ vợ Tiểu Sơn ngoài việc nàng mới với , “Ngươi cũng là theo chúng lâu, ngoài thể nặng nhẹ như thế. Chờ Đại thiếu phu nhân tới thì ngươi cho Đại công tử mặt mũi.”
“Ngài yên tâm, tiểu nhân .” Giang Tiểu Sơn ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, sắc mặt nghiêm chỉnh chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn ghế chủ vị, “Đại nhân, Tiêu phán quan và hơn hai mươi vị quan viên, 18 vị võ tướng lớn nhỏ của Thanh doanh và Lam doanh đều đang chờ ở cửa.”
“Ừ, để bọn họ dùng đồ ăn sáng.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt dặn.
“Vâng.”
“Ta sẽ tới .”
“Vâng.”