XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 371

Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:36:43
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cách ngày đại hôn của Uông Hoài Thiện mười ngày, chỉ việc vặt trong phủ mà việc an trí quan viên từ kinh thành tới và đám võ quan nơi biên cương cũng là việc lớn mỗi ngày.

Chuyện bên ngoài Uông Vĩnh Chiêu giao cho Thính quản gia , nhưng Trương Tiểu Oản cũng thể mặc kệ chuyện. Vừa đến buổi tối nàng sẽ tạm thời gác chuyện xuống, gọi Thính quản gia tới để lấy danh sách của ông , đối chiếu với danh sách từ Uông Vĩnh Chiêu để dò những cái tên quan trọng. Nếu trong cách sắp xếp những thì nàng sẽ đổi chỗ ở, đồ ăn, rau quả, rượu ngon cho bọn họ, tất cả đều thể thiếu.

Những thứ lẽ những vị quan từ kinh thành tới sẽ thiếu, nhưng nàng vẫn âm thầm sai chuẩn , tuy ít nhưng tình nghĩa đầy đủ.

Mặt khác nàng cũng thăm dò bọn họ, đặt ký hiệu. Cho dù từ giờ tới hôn lễ còn nhiều thời gian nhưng mấy ngày nay nàng kỹ lễ và quà của bọn họ danh sách. Người nào phận gì, đấp lễ nên là quà gì, đây là chuyện cần cân nhắc kỹ.

loại sự tình nhiều mang tiếng là tới chúc mừng nhưng cũng coi như cái cớ tới để gặp Uông Vĩnh Chiêu một cách quang minh. Bọn họ lén gặp Uông Vĩnh Chiêu cái gì Trương Tiểu Oản , Uông Vĩnh Chiêu cũng bao giờ với nàng nhưng nàng vẫn chuyện nên . Nàng nhất định trò, lúc mới thể cùng dệt hoa gấm.

Những Uông Vĩnh Chiêu lén nuôi là hậu thuẫn của nếu giả sử thất bại, nên thể khinh thường.

Những ngày Uông Vĩnh Chiêu cũng bận rộn. Ngày giờ ngọ theo Trương Tiểu Oản trở về hậu viện, đó mang theo Uông Hoài Thiện ngoài tới giờ Tý mới về. Sau khi về mới nàng đang ở nhà kho.

Uông Hoài Thiện theo phía tự lẩm bẩm, “Làm còn ngủ?”

Thủ vệ nhẹ giọng mà đáp, “Phu nhân xong việc mới về.”

Hắn còn xong thì Uông Vĩnh Chiêu bước bước lớn tới chỗ nhà kho. Giang Tiểu Sơn cầm đèn lồng chạy chậm ở phía soi cho , Uông Hoài Thiện thấy thế thì theo sát. Bọn họ đến nhà kho, Trương Tiểu Oản cũng sửa sang xong đồ của . Thấy bọn họ tới nàng nhoẻn miệng , “Đã về ?”

“Mẫu , ngài còn ngủ?” Uông Hoài Thiện vội tiến lên đỡ nàng.

“Một lát nữa sẽ ngủ, hai tới cũng , giúp xem cái một chút. Ta sắp xếp những đồ đúng ?” Trương Tiểu Oản nhiều lời mà chỉ một đống hộp lớn nhỏ bàn dài , “Thành trường kiếm là cho Vân Châu Lý tướng quân và cả hai miếng ngọc nữa; cây cung lớn là cho Vân Châu Hoắc tướng quân cùng với hai xuyến Phật châu; đoản kiếm và hai cây trâm là cho Thương Châu An Võ tướng quân; chuôi ……”

Nàng nhất nhất qua lễ vật của từng đó đầu hỏi hai họ, “Có chỗ nào đúng ?”

Uông Hoài Thiện thấy mũi chua xót, hít hít mũi, cố , “Ngày khác ngài việc cũng , ngày mai ngoại tổ tới, nếu ngài tinh thần thì bọn họ sẽ đau lòng.”

Trương Tiểu Oản mỉm , “Không việc gì, nhiều ngày nay tinh thần của , chờ đại hôn của con qua nghỉ mấy ngày là . Bây giờ vội chút cho xong.”

“Mẫu ……” Uông Hoài Thiện gọi nàng một tiếng.

“Được, đừng gọi mãi thế, đau đầu lắm.” Trương Tiểu Oản vỗ vỗ cánh tay đầu Uông Vĩnh Chiêu lúc đang cẩn thận danh sách nàng tỉ mỉ , “Ngài giúp xem chỗ nào còn chu .”

Uông Vĩnh Chiêu gì, chỉ lật vài tờ thấy một chỗ mới mở miệng , “Chỗ sửa .” Nói xong nhấc bút ở bên cạnh lên chèn chữ . Trương Tiểu Oản thấy Uông Vĩnh Chiêu đem kim Phật đổi thành ngọc bội thì gật gật đầu , “Ta .”

Uông Vĩnh Chiêu hé răng mà tiếp tục xem, trong một hồi xem xong cả danh sách, sửa năm chỗ. Trương Tiểu Oản vẫn luôn an tĩnh ở bên xem động bút . Chờ thành, nàng đón lấy danh sách sửa, giao cho bà Bảy mới thở dài nhẹ nhõm một , “Việc xem như giải quyết hơn phân nửa, cần sầu lo nữa.”

Uông Hoài Thiện vẫn luôn lẳng lặng mà bọn họ xử lý sự tình, chờ bọn họ nhà kho, nhà kho nàng khóa kỹ Uông Hoài Thiện mới ngừng hai bước. Chờ cha , mới sóng vai cùng nàng . Hắn cẩn thận đánh giá Trương Tiểu Oản, nhưng thấy nàng biểu tình gì, chỉ chậm bước cùng phía Uông Vĩnh Chiêu.

Bà Bảy thấy hai con nàng vẻ việc nên cố ý chậm bước phía , cách bọn họ một thật xa. Đi chục bước Uông Hoài Thiện cúi đầu, nghiêng mặt Trương Tiểu Oản, thấp giọng hỏi, “Ngài và ông ngày thường chính là biểu hiện như thế ?”

“Biểu hiện thế nào?”

“Giống như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-371.html.]

Trương Tiểu Oản nở nụ , vịn cánh tay cùng vài bước mới ôn nhu hỏi , “Con trai , con nghĩ cái gì thế?”

“Hiện nay ông đối xử với ngài ?” Uông Hoài Thiện vẫn lời trong lòng mà chỉ hỏi một câu đau ngứa .

Trương Tiểu Oản chớp chớp mắt giúp sửa áo choàng, đó nhàn nhạt với , “Con , ông đem cả Bạch Hổ doanh cho con, để binh lính ông nuôi dưỡng con thế mạng. Trong trấn Sa Hà nhiều ăn cơm của ông như thế, cho dù ông phụ con, cho dù ông đối xử với thì ông cũng xứng đáng vài phần tôn trọng từ con, hiểu ?”

Con trai của nàng nên lòng hẹp hòi như thế, từ nhỏ đến lớn , nàng càng ngày càng để ý chi ly. Lòng quyết định tầm mắt, còn trẻ, con đường đời mới một nửa. Nếu chọn bay cao thì bay thật xa mới uổng công nhiều năm nỗ lực và nhẫn nại.

“Mẫu ……”

“Huống chi, ông quả thật đối xử với .” Nói tới đây nàng nở nụ , “Ta với con rằng cho dù một với con thì chắc với khác. Con thể vì thế mà phủ nhận họ, đó trí tuệ của bậc đại trượng phu nên .”

Uông Hoài Thiện nàng giáo huấn thì gãi gãi đầu , “Con hẹp hòi như thế.”

?” Trương Tiểu Oản buồn mà liếc mắt .

Buổi chiều còn giận chó đánh mèo cha , lúc Uông Hoài Thiện cúi đầu, ngượng ngùng , “Con nhất thời nhịn .”

“Không việc gì.” Trương Tiểu Oản càng càng ôn nhu, trong đó là nồng đậm bao dung và yêu thương, “Ở nhà con thể phạm sai lầm, phạm sai gì đều . Đó là cha con, ông sẽ thông cảm với con, cũng bao dung con. tới bên ngoài, mẫu , mà phụ con cũng thể duỗi tay tới thì con thể phạm sai lầm. Lòng của con rộng lớn mới thể mang binh đánh giặc, mới thể thong dong từng bước, ?”

“Con .” Uông Hoài Thiện khỏi gật đầu, vài bước nhịn , “Mẫu , vì con lớn thế mà ngài vẫn còn nhiều đạo lý như để với con?”

Trương Tiểu Oản , “Bởi vì Mạnh dạy cho ngươi bao điều mà con quên hết , chỉ lo lải nhải bên tai . Ta sợ con quên mất nên thấy là thêm một .”

Uông Hoài Thiện thế thì nở nụ , nhớ tới Mạnh cũng nhịn chút hoài niệm, “Ngày mai là thể thấy Mạnh , cũng phạt con chép sách nữa .”

“A, con mau về nghỉ ngơi cho , sáng sớm mai đón , hỏi xem ông còn phạt con ……” Trương Tiểu Oản thấp giọng .

Nghe tiếng nhẹ nhàng của nàng, bước chân của Uông Vĩnh Chiêu càng chậm để bọn họ đuổi kịp . Nghe tiếng hai con chuyện, cũng chậm rãi về chủ viện.

Ánh trăng biên mạc lúc sáng tỏ, treo cao bầu trời. Sương lạnh còn vương cây ánh trăng chiếu rọi thật sự là trong suốt lấp lánh. Giang Tiểu Sơn ngước mắt hạt sương đông lạnh ngọn cây, cúi đầu cái đèn hắt ánh nến ấm áp trong tay, nhịn đầu thấy ba đang cùng . Hắn nhịn ngây ngô .

Rất nhiều năm , từ ánh mắt đầu tiên thấy Đại công tử cảm thấy giống lão gia như thế, thể cha con? Nhìn xem, quả nhiên là cha con, nhiều năm như bọn họ vẫn cùng đấy thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Uông Hoài Thiện cùng Uông Vĩnh Chiêu luyện võ nửa canh giờ phòng để thỉnh an Trương Tiểu Oản. Nàng múc cho 2 bát cháo nóng,ba cái bánh bao mới cưỡi ngựa ngoài trấn đón một nhà ngoại tổ phụ, còn nhà Uông gia.

Hắn Trương Tiểu Oản sửa sang xiêm y cho Uông Vĩnh Chiêu, để mặc áo khoác lông chồn dày. Áo bên trong của màu tím, đai lưng thêu chim ưng thật lớn, chân giày da hưu Trương Tiểu Oản cố ý . Cả thoạt cực kỳ oai hùng tỏa sáng, khiến hai đứa con trai ở bên cạnh đến choáng váng, mỗi đứa tới ôm một bên chân .

“Hôm nay hai đứa theo Chân và lão đại phu chơi nhé,” Trương Tiểu Oản vội mỗi tay kéo một đứa với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài mau .”

“Không cần, cần mà mẫu , con phụ ……” Uông Hoài Mộ còn , lời nàng thì lưu luyến buông chân cha , nhưng Uông Hoài Nhân thì mặc kệ gì, cứ ôm lấy chân cha chịu buông.

Hắn còn nhỏ, Trương Tiểu Oản nào dám kéo vì sợ thương. Nàng chỉ đành ngẩng đầu Uông Vĩnh Chiêu xin giúp đỡ. Uông Vĩnh Chiêu do dự một chút mới vươn tay bế Hoài Nhân lên, dắt tay Hoài Mộ nhàn nhạt với nàng, “Ta dẫn bọn gặp , sớm quen cũng .”

Trương Tiểu Oản dở dở , “Ngài bận thế, thời gian……”

“Không việc gì, đến lúc đó để bọn chúng ở trong phòng nhỏ chơi là .” Uông Vĩnh Chiêu đánh gãy lời nàng ôm dắt con .

Loading...