XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 372
Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:36:45
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Tiểu Oản bóng dáng thấy thế nào cũng thật khí phách hăng hái thì bật mà lắc lắc đầu. Bà Bảy cũng nhỏ bên tai nàng, “Ngài để đại nhân mang theo mấy công tử thôi, hai bọn họ đều là tâm can bảo bối của đại nhân, ngài bỏ để bọn họ theo Chân ở một chỗ chứ?”
“Sao là bọn họ theo Chân ……” Trương Tiểu Oản khỏi đầu bà Bảy, , “Hoài Mộ còn đỡ, ngoan thông tuệ, hai vị đều cực kỳ thích nhưng Hoài Nhân thì ? Cái tên tiểu vô còn lời hơn cả đại ca . Ngày hôm qua đến con mắt giả của lão đại phu cũng dám dứt nghịch khiến bà Tám sợ nhũn chân.”
Lúc bà Tám dọn vải vóc xong trở về thấy thế thì nhịn , “Nô tỳ sợ nhũn chân, nô tỳ sợ tiểu công tử tự dọa bản , ai ngờ lá gan lớn, dứt nhét về. Lão đại phu tức lắm, thiếu chút nữa là đè đánh m.ô.n.g nhỏ.”
Trương Tiểu Oản thì lắc đầu thở dài, “Chờ Hoài Thiện đại hôn xong nhất định lôi đến bên dạy dỗ một trận, nếu về sẽ thành cái dạng gì.”
Bà Bảy và bà Tám nàng thế thì nở nụ . Phu nhân là thế nhưng đến lúc đó đại nhân nổi sẽ chạy tới hậu viện quắp tiểu công tử đến tiền viện, thế thì là sẽ thành công cốc ? Phu nhân dạy tiểu công tử lương thiện giống nhị công tử nhưng cũng đại nhân đồng ý mới xong.
Nam nhân lớn nhỏ trong nhà Trương Tiểu Oản lúc mới an tâm bận rộn. May mà trong phủ quản gia lão luyện trầm, ít việc trong viện ông thể xử lý thỏa đáng, trong phủ cũng mấy chục hạ nhân tay chân lanh lẹ và vợ của thuộc hạ Uông Vĩnh Chiêu tới hỗ trợ cùng với bà tử bên nnagf nên việc lớn nhỏ lặt vặt vẫn xong.
Ngoài việc di chuyển đồ quý trọng linh tinh, những việc như chỗ nào cần bao nhiêu chén , bao nhiêu chậu nước Trương Tiểu Oản đều để các nàng chủ, đến chỗ quản gia lĩnh.
Buổi trưa hôm đó hạ nhân ở tiền viện tới báo là Đại công tử đón nhị lão trở . Trương Tiểu Oản báo thì vội trở về sân, thấy Hoài Mộ và Hoài Nhân đưa về thì cũng chơi với hai đứa chờ nhà của nàng tới.
Ở đại sảnh của tiền viện, ba em Uông gia mang theo vợ con hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu. Bên Trương gia Trương Tiểu Bảo mang theo nhà cùng của Hồ gia cũng hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu lúc xốc bào quỳ lạy vợ chồng Trương A Phúc khiến ông sợ quá run rẩy tay đến dìu , nửa ngày mới run run giọng phun một câu bằng giọng quê cha đất tổ: “Không .”
Uông Vĩnh Chiêu hành lễ xong thì đảo qua ở nhà chính, vốn mấy hạ nhân đang khe khẽ lập tức ngừng mồm.
“Kẻ mặc áo xanh, nha , kẻ thứ hai bên trái, còn ……” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng đảo qua đứa nhỏ đang mềm chân run rẩy , “Kẻ thứ ba bên ……”
Vệ binh của bắt hết những đó, Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , “Không quy củ, ai mang đến?”
“Đại ca thứ tội, là mang đến, là hạ nhân của .” Uông Vĩnh An căng da đầu đáp.
“ ?” Uông Vĩnh Chiêu , lạnh băng mà nhếch khóe miệng , “Mấy năm nay ngươi cũng trị nghiêm nghị quá đấy, chủ tử còn mà bọn họ .”
“Đại ca.” Uông Vĩnh An lập tức quỳ xuống.
“Phủ của chứa đám hạ nhân còn uy phong hơn chủ tử , tống cổ ngoài , đến lúc ngươi nhớ mà mang hết về.” Uông Vĩnh Chiêu vẫy vẫy tay, để hộ vệ động thủ.
Lúc hộ vệ kéo , nha lập tức hét lên, nhưng nàng chỉ kêu một tiêng hộ hệ đạp ngoài, tiếng động lập tức biến mất bên ngoài viện. Mấy kẻ còn lập tức ngậm miệng, mặt xám như tro tàn, an tĩnh mà mang ngoài. Trong nhà chính lặng ngắt như tờ.
Uông Vĩnh Chiêu quét mắt , ngơ sắc mặt tái nhợt của vài nữ nhân và đứa nhỏ trong đó. Lúc mới đầu với Trương Tiểu Bảo, “Đỡ lão thái gia cùng lão phu nhân hậu viện……” Dứt lời về phía Uông Vĩnh Trang , “Ngươi và Tứ mang theo phu nhân cùng hài tử gặp đại tẩu .”
Nhiều năm Uông Vĩnh Trang ăn mệt khi bậy, đó cưới Uông Thân thị nhưng dù mấy nữ nhân trong nhà đấu qua đấu thì vợ cũng bao giờ sờ đến vị trí cầm quyền, tất cả vì sự bất mãn của với đại tẩu. Hiện tại, cứ việc nhà phân nhiều năm, cũng nhịn nhiều năm như nhưng cuối cùng khi chuyện sắp tới thì vẫn vui vẻ chắp tay với cả, “Tam đa .” Dứt lời chắp tay với Uông Vĩnh An đầu với Uông Vĩnh Trọng, “Tứ , thôi.”
“Vâng.” Uông Vĩnh Trọng chắp tay với , đó đoàn cùng theo Thính quản gia cửa.
Chờ Trương gia, Hồ gia, và nhà bọn họ , mặt nhị phu nhân Uông Đỗ thị tái nhợt, hai bà tử tiến đưa con nàng và hai đứa con vợ lẽ rời thì nàng mới quỳ xuống mặt Uông Vĩnh Chiêu rống , “Đại bá, dẫn bọn tới đây, . Ngài khiến cho mang theo hài tử gặp đại tẩu thôi, cầu ngài.”
Nàng sai, một nữ nhân như nnagf thể quản chồng quyết định thế nào. Hắn mang ai tới cho dù nàng c.h.ế.t mặt thì cũng đổi , nàng biện pháp gì chứ?
Nghĩ đến ba đứa con của , Uông Đỗ thị càng bi thương mà rơi lệ đầy mặt.
“Ngươi cái gì?” Thấy nàng hết, Uông Vĩnh An tức giận đến râu cũng run lên, “Ngươi, ngươi……” Hắn chỉ Uông Đỗ thị, ngón tay run rẩy chỉ trích nàng , nhưng khuôn mặt sầu khổ của nàng nhất thời gì, chỉ oán hận mà quăng tay áo, ngẩng đầu . thấy khuôn mặt lạnh như băng sương của Uông Vĩnh Chiêu thì Uông Vĩnh An lập tức thanh tỉnh. Khoảng thời gian ôm thương trong lòng nên cảnh giác mài mòn, chỉ lúc chúng trở .
“Đại ca……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-372.html.]
“Đại ca?” Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng lạnh lùng , “Ngươi còn nhớ rõ là đại ca của ngươi cơ đấy?”
Chỉ một nữ nhân khiến đứa em trai ngày xưa gì nấy chọc vảy ngược của , ngàn dặm xa xôi dẫn hai đứa con vợ lẽ tới.
“Đại ca, ,” giọng điệu của trong lòng Uông Vĩnh An đột nhiên lạnh lẽo, miệng vội vàng , “Bọn chúng cũng là con , cũng nhớ , cho nên mới, mới……”
Nói đến đây, ánh mắt lãnh khốc của Uông Vĩnh Chiêu đổ mồ hôi như mưa, cuối cùng chẳng thể gì mà suy sụp ngã xuống đất. Uông Đỗ thị ngã xuống thì ngừng , mặt c.h.ế.t lặng , trong mắt chẳng chút tình cảm nào.
Vợ chồng nhiều năm như thế chẳng nể mặt nàng, cũng chẳng nể tình nàng sinh cho ba đứa con vợ cả. Vì niềm vui mới chuyện hoang đường gì cũng , kiếp Uông Đỗ thị nàng sai gì mới gả cho một nam nhân thế .
“Lão gia……” Lúc ở cạnh cửa truyền đến tiếng Đại Trọng.
“Chuyện gì?” Uông Vĩnh Chiêu về phía cửa lớn, vẻ mặt hờ hững.
“Phu nhân nếu ngài xong lời với nhị lão gia và nhị phu nhân thì để nhị phu nhân tới gặp ngài . Phu nhân lâu thấy nhị phu nhân, gặp ngài vô cùng.”
Lúc đôi mắt Uông Đỗ thị đột nhiên sáng lên, mừng rỡ như điên mà thẳng . Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày, dừng một chút mới , “Đi .”
“Đa tạ đại bá.” Uông Đỗ thị lập tức bất chấp nước mắt mặt, bò lên chạy về phía cửa, miệng nức nở gọi, “Con , con ,……”
Sau khi nàng chạy thấy ba đứa con của thì ngó lơ hai đứa con vợ lẽ đang run rẩy mà lập tức lôi kéo con về phía Đại Trọng. Đứa con trong bụng nữ nhân Uông gia lão nhị lo lắng nhưng ba đứa con trai của nàng thì chỉ là nàng vì bọn họ đấu tranh.
“Ngươi cảm thấy ngươi cưới thứ nữ của tướng gia quý thì gì ngươi ?” Uông Đỗ thị Uông Vĩnh Chiêu mới nhếch khóe miệng mỉm với Uông Vĩnh An, “Nghe đó là một mỹ nhân khó , ngươi , nàng đến thế nào mà khiến ngươi đến giờ còn dám với . Ngươi mà cưới nữ nhi của tướng gia về tay thế?”
Hắn còn tưởng rằng một tay mang theo ba đứa em trai lớn lên, dọn đường tương lai cho bọn họ nên dù tâm tư nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ phản bội , phản bội Uông gia. thế sự khó liệu, đứa em trai coi trọng nhất cưới con gái của đối thủ, còn học của bọn họ kéo Uông gia xuống nước.
“Lúc cưới nàng phận của nàng.” Uông Vĩnh An sự tình giấu diếm nữa. Vị đại ca của vẫn là ai đoán , chẳng ai trong lòng bao nhiêu. Hắn “Lúc thì trong bụng nàng hài tử của .”
“À……” Uông Vĩnh Chiêu nhướng mày, “Vậy ngươi xem hiện giờ ngươi tính thế nào?”
Trên mặt Uông Vĩnh An lúc huyết sắc. dù sợ hãi vẫn ngẩng đầu Uông Vĩnh Chiêu , “Đại ca, Hàn Mai là nữ tử yêu thích, trong bụng nàng hài tử của . Đệ giống , dù thích nữ nhân nhưng đầu là thể bỏ như giày cũ. Đệ tàn nhẫn như , thích nàng, mặc kệ nàng chỉ là di nương, mặc kệ nàng là nữ nhi của ai thì cũng sẽ vì nàng mà che mưa chắn gió.”
Uông Vĩnh Chiêu thì khóe miệng đạm mạc đó gật đầu trả lời, “Nói thì ngươi quả thật cũng là tình thâm ý trọng, ngươi cứ che chở , che chở cho ……”
Dứt lời dậy, nhanh ngoài, hề đầu . Uông Vĩnh An bóng dáng uy phong lẫm liệt của trai . Nam nhân trung niên mờ mịt đại viện trống rỗng, cảm thấy đá chân lạnh bất thường, lạnh đến nỗi tim run lên.
Bên , Trương Tiểu Oản Uông Thân thị với nàng về Uông Đỗ thị thì vội cho gọi Đại Trọng tới dặn vài câu.
Không bao lâu Uông Đỗ thị dắt tay ba đứa con trai . Trương Tiểu Oản ở cửa đón bọn họ, thấy Uông Đỗ thị dắt tay con quỳ xuống thì nàng vội chạy đỡ.
“Trên mặt đất lạnh lắm, đừng quỳ……” Trương Tiểu Oản nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng , đầu với bà Bảy, “Ôm ba vị công tử đặt lên giường ấm, rót bát canh gừng cho bọn họ, đừng để đông lạnh.”
“Vâng.” Bà Bảy vội hai tay dắt hai đứa nhỏ, gọi nha tới dắt tay đứa con mang trong phòng.
Lúc Trương Tiểu Oản kéo bàn tay lạnh băng của Uông Đỗ thị dẫn phòng, miệng nhàn nhạt , “Ngày đó là thỉnh bà mối đến cửa đính cho . Sau đó thành của Uông gia thì vài việc thích. bất kể thế nào cũng là nhà họ Uông, con là chủ tử chân chính của Uông gia. Cái ai thể phủ nhận, chuyện của nam nhân thì để bọn họ tự xử lý, nữ nhân chúng chỉ cần lo trong nhà, nuôi con cái là .”
Uông Đỗ thị thế thì ngẩng đầu để Trương Tiểu Oản lau nước mắt cho , đó miễn cưỡng , “Muội .”
“Chớ .” Ở cửa, Trương Tiểu Oản dừng lau khô nước mắt cho nàng , sửa sang xiêm y, đó bình tĩnh “Nghĩ nhiều đến những việc , đừng nghĩ đến những việc , ngày sẽ qua.”
Dứt lời nàng kéo tay nàng cửa, khóe miệng nhếch lên với bên trong, “Ta đón , cuối cùng cũng tề tựu. Mọi mau , chờ lão gia về thì chúng cùng ăn cơm.”