XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 374

Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:38:13
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Tiểu Oản thế thì dừng một chút, cầm lấy bát lên uống hai ngụm nóng, ho hai tiếng để thông giọng, khi cảm thấy đỡ hơn thì mới , “Vẫn , các ngươi nghỉ , đừng để nhiều lời, đợi lát nữa trở về còn nhờ các ngươi việc.”

“Phu nhân!” Bà Bảy gọi nàng một tiếng, Trương Tiểu Oản vẫy vẫy tay với bà đó khỏi cửa.

Tới hành lang thông với tiền viện, đợi qua cửa phía đông, qua một hành lang dài nữa alf tới thư phòng của Uông Vĩnh Chiêu. Trương Tiểu Oản tiến trong viện, thủ vệ canh cửa lập tức chắp tay hành lễ với nàng.

Trương Tiểu Oản gật đầu về phía , đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện thì đầu tới mặt bọn họ, ôn nhu , “Mấy ngày nay thê tử các ngươi tới phủ hỗ trợ thì hài tử và lão nhân trong nhà ai chăm sóc?”

“Lão nhân chân cẳng còn nhanh nhẹn nên việc đều do bọn họ chăm sóc, ngài cứ yên tâm.” Một vội , ba khác cũng gật đầu phụ họa.

“Aizzz, trời giá rét, lão nhân gia cũng dễ dàng.” Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ , “Dù các ngươi cách phủ xa, để bảo bày mấy bàn cơm ở phía , cơm trưa và tối các ngươi bảo bọn họ tới đây ăn, chắp vá một chút.”

“Cái ?” Người dẫn đầu vội .

“Ta sẽ dặn bên , phàm là tới phủ hỗ trợ, trong nhà già trẻ đều tới trong phủ ăn cơm, cũng đỡ cho thê tử các ngươi việc còn lo lắng cho nhà. Lát nữa để phòng bếp chuẩn thêm vài bàn là .” Trương Tiểu Oản dứt lời thì dừng nữa mà bước về phía .

Bên Giang Tiểu Sơn thấy giọng nàng thì vội chạy đến mặt nàng nhỏ giọng , “Đại nhân ở trong phòng nghị sự, ngài chờ một chút.”

Trương Tiểu Oản chần chờ một chút mới , “Vậy quấy rầy nữa, về nghỉ tạm. Nếu lão gia hỏi thì tới hỏi han chút, việc gì to tát.”

“Ngài vẫn đợi một chút thôi……” Giang Tiểu Sơn cau mày hiệu với nàng. Trương Tiểu Oản cùng đến một bên mới nhỏ giọng mở miệng rõ, “Vừa ở trong phòng đại nhân cáu cực kỳ, còn đập vỡ cái chén men sứ xanh mà ngài cho ngài .”

“A? Là ai chọc tức giận ?” Trương Tiểu Oản kinh ngạc.

“Tiểu nhân ……” Giang Tiểu Sơn chút bất an mà xê dịch chân , “ lâu tiểu nhân thấy đại nhân tức giận như thế. Ngài đó, đại nhân mà tức lên thì cùng lắm chỉ mắng tiểu nhân hai câu, còn mắng ngài vài câu, chuyện đập vỡ đồ lâu lắm xảy .”

“Ai,” Trương Tiểu Oản thì lắc đầu, “Ta phòng nhỏ nghỉ, chờ nghị sự xong ngươi tới gọi .” Nói xong nàng tới phòng nghỉ nhỏ của Uông Vĩnh Chiêu. Phòng nhỏ chỉ cách thư phòng một bức tường, bên trong cũng đốt địa long nên vô cùng ấm áp. Trên giường chăn đệm, đều do nàng tự tay chuẩn . Nàng đó một hồi, chịu mệt mỏi nên tung chăn đắp lên dựa đầu giường ngủ.

Chờ nàng tỉnh , mở mắt thấy Uông Vĩnh Chiêu đang . Nàng vội dậy, hỏi, “Giờ nào ?”

Uông Vĩnh Chiêu xuống bên nàng, đẩy gối lên cho nàng dựa kéo chăn lên đắp cho nàng, nhàn nhạt trả lời, “Giờ Mùi.”

“Ngài mệt ?” Trương Tiểu Oản kéo tay qua.

Uông Vĩnh Chiêu gì, chỉ cúi hít hà nàng, hôn hôn khóe miệng nàng vài cái. Trương Tiểu Oản vươn tay ôm cổ , cùng triền miên một hồi mới kéo Uông Vĩnh Chiêu lên cùng với giường.

“Ta ngài tức giận.”

“Hừ.” Không nghĩ cũng là ai , Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng.

“Trong phủ sắp chuyện vui, mấy ngày ngài đừng mắng Tiểu Sơn.” Trương Tiểu Oản nhịn , duỗi tay qua sờ tóc mai bạc của , kỹ thở dài , “Ngày xưa chỉ ngài uy phong tuấn, quên mất ngài chống đỡ cái phủ bao nhiêu khó khăn. Ngài tức thì tức, chỉ là đừng để hại đến sức khỏe. Ngày khác sẽ đưa tới thêm vài chén cho ngài đập, còn những chuyện phiền lòng thì ngài quên cứ quên.”

“Nói vớ vẩn.” Nghe nàng những lời quy củ, Uông Vĩnh Chiêu mở miệng mắng nàng.

“Phải, vọng ngôn.” Trương Tiểu Oản , vươn tay khẽ chạm đầu mày đang nhíu của , “Ngài đừng tức giận với , sẽ sửa.”

Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng nhắm mắt . Trương Tiểu Oản , mà vươn tay thong thả xoa huyệt Thái Dương cho , giảm bớt cảm xúc. Một lát , Uông Vĩnh Chiêu mở bừng mắt, nghiêng đầu nàng , “Chuyện của Vĩnh An ngươi bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm, chỉ nạp , yêu thích tiểu .”

Uông Vĩnh Chiêu thấy sắc mặt nàng bình tĩnh thì tâm tình cũng chậm rãi bình tĩnh . Hắn đạm mạc , “Tiểu là thứ nữ của đường của đương triều tướng gia.”

Trương Tiểu Oản lên tiếng, lẳng lặng mà .

“Tướng gia hiện tại đang đường tới đây chúc mừng, nhanh ông sẽ tới cùng nhị của nhận .” Uông Vĩnh Chiêu đến đây thì khóe miệng lạnh băng mà nhếch lên, “Đến lúc đó, đám quan kinh thành thể theo m.ô.n.g ông tới xem mất mặt.”

“Sao thế?” Trương Tiểu Oản chút khó hiểu.

Nếu là ngày thường Uông Vĩnh Chiêu nhất định sẽ với nàng chuyện trong triều, nhưng tướng gia phu nhân cũng tới, đến lúc đó nàng hẳn tránh khỏi tướng gia phu nhân gọi qua. Hắn chỉ thể kể sự tình để nàng sự chuẩn .

“Tướng gia cũ chết, Thái Úy và Ngự Sử đều đổi . Ngươi trong hai năm mà ba con cáo già đều xử trí, Hoàng Thượng thu thập bọn họ mà bọn họ chờ c.h.ế.t chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-374.html.]

“A?”

“Bọn họ liên thủ lấy một trăm vạn lượng bạc.”

Trương Tiểu Oản chớp chớp mắt, “A” một tiếng.

Thấy nàng kinh ngạc đến cực điểm, Uông Vĩnh Chiêu , nâng tay lên sờ mặt nàng. Một hồi nụ mặt biến mất, đôi mắt cũng tràn đầy hàn khí, “Mấy con cáo già cũng thứ gì, lấy bạc thì thôi, nhưng ngọc tỷ cũng lấy luôn.”

Trương Tiểu Oản trợn trừng mắt, trong thời gian ngắn cái gì mới . Nàng còn tưởng rằng loại nghịch thần như Uông Vĩnh Chiêu thì mỗi vương triều một đủ bi kịch, ai ngờ đám lão thần cư nhiên cũng một giuộc với hết.

Uông Vĩnh Chiêu đến đây thì mắt nàng, cẩn thận sờ mặt nàng, thấy bao nhiêu huyết sắc thì nhéo nhéo. Chờ mặt nàng hồng hơn mới lòng buông tay miệng đạm mạc , “Nói đến cũng trách bọn họ . Kim thượng tay quá độc, cho bọn họ đường lui.”

Trương Tiểu Oản rõ, căn bản rảnh bận tâm chuyện véo mặt . Mãi một hồi nàng mới thử hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Hoàng Thượng sẽ cho rằng chuyện của bọn họ liên quan tới ngài chứ?”

Cho nên, Thái Sư đến còn đủ, còn Thừa Tướng tới mới chịu ?

“Ai ,” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng thốt , “ lẽ tới giúp một tay cũng chừng.”

“Là thế thì .” Trương Tiểu Oản nhẹ thở một , lúc nàng mới hồi phục tinh thần, khổ , “Sao chuyện nhớ tới ngài, cứ chuyện đến lượt ngài nhỉ?”

“Ừ,” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ tóc nàng, rút cây trâm xuống, để nàng vai mới , “Đó chỉ là nghĩ đến hướng , nếu nghĩ đến hướng ……”

Trương Tiểu Oản thế thì lắc đầu, “Vừa sợ hãi mới như thế, hiện tại nghĩ thì thấy hẳn đến mức ……”

“Hả?”

“Hoài Thiện còn ở phía nam đánh giặc vì ông , triều Hạ cống lương đầy đủ, bên trong chốc lát cũng thể thiếu ngài. Nếu Hoàng Thượng thật sự động thủ với ngài thì thời điểm cũng thời điểm đúng ?”

“Ha ha.”

“Ngài cái gì?”

“Ngươi nghĩ thế thì hẳn Vĩnh An cũng nghĩ giống ngươi, rằng về tình thì thể tha thứ.”

Trên mặt là trào phúng, Trương Tiểu Oản an tĩnh thong thả , “Ngài thương tâm ? Bọn họ cả nhà bình an là do ngài cẩn thận từng bước. Lần dù ngài giúp tìm bạc thì kim thượng cũng sẽ khen ngài mà chỉ kiêng kị ngài đúng ? Còn nếu thể tìm về……”

Nói đến đây Trương Tiểu Oản nhăn mày , đầu hỏi, “Vĩnh An chuyện ?”

Chuyện mất bạc thể nhưng chuyện mất ngọc tỷ thể cho ?

“Không , chỉ Hoàng Thượng trọng dụng ,” Uông Vĩnh Chiêu hờ hững , “Sau khi Hoàng Thượng g.i.ế.c bảy vị đại tướng tâm phúc của còn Hoàng Thượng trọng dụng . Ta cũng thật là một quá .”

Trương Tiểu Oản im lặng, khẽ thở dài một . Nếu tìm về thì hoàng thượng gì chẳng ai . Cho nên việc , nhất là dính tay. Uông Vĩnh An thật đúng là cho một phiền toái khó giải quyết, khó trách kẻ tâm tư khó dò như cũng nhịn tức giận.

Bên Uông Vĩnh Chiêu Thừa Tướng đích tới báo cho, đầu báo cho Trương Tiểu Oản, trong lòng nàng lúc cũng càng nhiều điều suy nghĩ. Hiện tại nàng nếu khác thể đào tường nhà họ từ chỗ Uông Vĩnh An thì hoàng đế thể động thủ với Thiện Vương phi khi ăn tết xong.

Nói đến đây thì rõ cuộc sống hơn nhiều, nhưng bọn họ vẫn như dẫm lên d.a.o nhọn mà , từng bước hung hiểm.

Sau khi Trương Tiểu Oản trở về, đang xử lý việc thì Bình bà bà trở về với nàng những gì xảy ở Đức Dương phủ. Nàng tức khắc kinh ngạc trừng mắt một cái.

“Ngươi hạ thạch tín trong của nàng ?”

“Là thạch tín sai!”

Trương Tiểu Oản tức giận đến nở nụ , cắn răng , “Gọi Thính quản gia và Tiểu Sơn tới đây.”

“Vâng.”

“Đã bắt thị nữ , ngài xem?”

“Ta xem ư?” Trương Tiểu Oản , “Ta thấy đối xử với bọn họ quá nên một đám đều cho rằng là Bồ Tát thì .”

Loading...