“Ngươi tính toán như thế nào?” Uông Vĩnh Chiêu tới nhàn nhạt hỏi.
Trương Tiểu Oản sờ sờ tay , cảm thấy ấm áp thì mớ yên tâm.
“Chỗ Hoài Thiện thể việc cho tên .”
Trương Tiểu Oản ngẩng đầu, nhẹ lắc đầu , “Mấy năm nay ngài và Hoài Thiện chăm sóc cho nhà của nhiều .”
Những ruộng đất nàng mua bằng tiền của Uông gia cũng một ít giao cho nhà đẻ nàng. Thương đội của hai đứa em nàng cũng do phái chăm sóc hỗ trợ. Hắn vì Trương gia ít chuyện, mà Hoài Thiện cũng ít lén giúp hai .
Hiện tại Tiểu Muội tới thì dù Uông Vĩnh Chiêu đồng ý, Hoài Thiện lời nào, nàng cũng thể đồng ý?
“Hiện tại là dẫn ngựa, cách mấy năm là tướng quân, ngày bọn họ thế nào mới chịu bỏ qua……” Trương Tiểu Oản Uông Vĩnh Chiêu, bình tĩnh , “Nếu nàng chê đối xử với nàng thì sẽ thu hồi thôn trang cho nàng. Để nàng rời khỏi Trương gia, theo nhà chồng, của hồi môn cần cho nàng sẽ cho đủ mặc dù mấy năm nay nàng tiêu pha ít. Phu quân nàng tướng quân cũng , nhập ngũ như cố mà đoạt chiến công, lo gì thành tướng quân? Ngài và Hoài Thiện cũng như thế mà thăng chức ? Mọi , một năng lực như cũng thôi.”
“Cái ……” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.
“Ta sẽ gọi Tiểu Bảo tới chuyện rõ ràng,” Trương Tiểu Oản mệt mỏi nhắm mắt mới , “Lòng đủ rắn nuốt voi, phu quân, Tiểu Muội nhà cần học cách dựa nhà mà sống.”
Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng ôm nàng xuống giường , “Ngươi ngủ tiếp .”
Trương Tiểu Oản bắt bàn tay rời , “Ngài đừng tìm Tiểu Bảo, sẽ tự với .”
Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt liếc nàng, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ , “Đây hẳn là việc nên với , dù hiểu trách cứ thì đều sẽ chịu.”
Nàng buông tay , nhưng vẫn do dự , “Cảm ơn ngài.” Câu cảm ơn là vì những việc Uông Vĩnh Chiêu lén vì nàng mấy năm nay mà từng kể công.
Nàng cho rằng sự ăn ý giữa bọn họ thể khiến hai ngầm hiểu mà cần gì, nàng cũng vì thế mà sẽ chăm sóc cho thật . Hắn lén với nàng một phân, thì nàng sẽ đối với một phân.
Nói đến thì thế sự cũng quả thật khiến dở dở . Người che chở nàng thì nàng luôn cùng tính kế hoặc mất, mà những nàng nhiệt tình che chở thì vẫn luôn luôn thấy thỏa mãn.
“Ngài nghỉ với một lúc,” Trương Tiểu Oản kéo tay , nhắm mắt , “Chúng nghỉ ngơi một lát, đó ngài đánh giặc của ngài, đánh giặc của .”
Nàng mong là nhà đừng thành kẻ thù mới .
Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu gương mặt tươi của nàng thì cũng xuống, đặt tay nàng lên n.g.ự.c . Không như thế nàng n.g.ự.c đều vì nàng mà đau lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-377.html.]
“Đại tỷ……” Trương Tiểu Bảo quỳ gối mặt Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản dìu , chỉ nhàn nhạt , “Nếu với nàng thì gọi nàng tới đây, chính miệng sẽ .”
“Tỷ.” Trương Tiểu Bảo rống thất thanh, “Sao ngài thế, là nàng khiến ngài thương tâm mà.”
“Đừng nữa,” Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu , “Nếu chê lòng tàn nhẫn thì đến khi rời khỏi đây sẽ rõ với nàng.”
“Đệ .” Trương Tiểu Bảo hung hăng đ.ấ.m xuống đất đó bò dậy , “Để tìm cái tên Triệu Đại Cường hổ .”
Trương Tiểu Oản kéo , lấy khăn lau mặt cho , “Các ngươi vì mà nhiều việc, những điều đó đều ghi tạc trong lòng. Nhiều năm qua và Tiểu Đệ đều vì mà chịu bao nhiêu khổ. thế gian hợp tan ngừng, trong lòng đại tỷ cũng hiểu rõ. Ngày nào cảm thấy đại tỷ đối với các ngươi thì cũng đừng gì với , cứ thế tan thôi.” Đến lúc đó miễn cho nàng thể như ý của bọn họ còn bắt bọn họ thương tâm thêm một .
“Đại tỷ, ngài cho là bọn cũng thế ?” Trương Tiểu Bảo trừng lớn đôi mắt trâu, bên trong nước mắt rơi ngoài.
Trương Tiểu Oản chớp chớp mắt, chớp rơi giọt nước mắt trong đó mới lắc đầu , “Không, là sợ khiến các thương tâm, Tiểu bảo, mấy đứa lớn, còn đại tỷ già .”
“Ngài già thì chúng vẫn theo ngài.” Trương Tiểu Bảo đẩy nàng xổm ở một bên thương tâm .
Trương Tiểu Oản đầu lau nước mắt, mới tới mặt nâng đầu lên, giúp lau nước mắt, miệng nhàn nhạt , “Mấy đứa cũng , ở trong mắt , chỉ cần mấy đứa ăn đủ no, sống là an tâm.”
Tịch gian, Uông Hoài Thiện vội vàng từ binh doanh trở về, lúc thấy thì thấy nàng đang chuyện với hai thím. Hắn hành lễ với các nàng, đợi bọn họ chuyện ong thì mới thấy nàng .
“Mẫu ……” Chờ Trương Tiểu Oản dẫn về viện của Uông Hoài Thiện quỳ xuống mặt nàng, ôm lấy hai chân nàng, ngẩng đầu gọi nàng một tiếng.
“Sao còn như ?” Trương Tiểu Oản kéo tay , “Nếu để khác thấy thì sẽ nhất định cách dạy con.”
“Ngài để ý tới bọn họ gì.” Uông Hoài Thiện vì đầu lên gối nàng, xoa xoa mặt, xua tan mệt mỏi của cả ngày ở binh doanh. Sau đó ngẩng đầu với nàng, “Trong doanh địa của con thể còn chỗ cho dượng.”
“Ừ?” Trương Tiểu Oản , “Thế ngày khác tướng quân thì ?”
“Mẫu !”
“Nếu Thiện Vương thì ?”
“Mẫu .”