XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 391
Cập nhật lúc: 2025-01-09 01:45:17
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhanh Uông Hoài Thiện mất. Lúc Trương Tiểu Oản sửa sang xiêm y cho , , “Trước mẫu gì với con, nhớ ?”
Uông Hoài Thiện cúi đầu gật nhẹ.
“Nhớ kỹ thì ,” nàng đón lấy áo choàng mỏng tay Bình bà đổi kiện áo khoác cũ cho , “Đây là may cho con khi con , vốn sai mang tới cho con nhưng đó mang theo luôn.”
“Vâng.” Uông Hoài Thiện gật đầu.
“Đi .” Vỗ vỗ bờ vai của phủi chỗ bụi bẩn vô hình nào đó xong Trương Tiểu Oản mới nhẹ .
“Đã .” Lần Uông Hoài Thiện đáp ngẩng đầu mà cứ thế cúi đầu .
Hắn Giang Tiểu Sơn , thỉnh an xong mới , “Đại nhân để tiểu nhân tới tiểu công tử, ngài còn nghỉ ngơi cho , chuyện trong phủ nhị phu nhân quản. Đây là phủ của nhị lão gia, ngài cần quá lao tâm.”
Trương Tiểu Oản gật gật đầu.
“Đại nhân còn ……” Giang Tiểu Sơn hắc hắc hai tiếng.
“Nói cái gì?” Trương Tiểu Oản buồn .
“Nói ngài mặc nhiều xiêm y một chút, cũng để tiểu công tử mặc nhiều một chút, lát nữa sẽ hộ vệ mang băng tới. ” Giang Tiểu Sơn dứt lời thì luôn.
Hắn Trương Tiểu Oản với Bình bà tử, “Lão gia hiện nay càng tri kỷ, còn mặc cởi quần áo phiền hà nên dứt khoát để mặc nhiều chút.”
Bình bà tử cũng gật đầu nhẹ , “Ngài đau lòng đại nhân thì đại nhân cũng thương ngài.”
“Chính thế.”
Nhìn phu nhân thở dài, Bình bà tiến lên đỡ nàng, “Ngài nghỉ ngơi .”
Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu đó phòng trong lên giường. Nhìn Hoài Nhân vài , thấy khuôn mặt nhỏ của thì ánh mắt nàng cũng ôn nhu hơn. Nàng đầu với bà tử ghế, “Buổi tối còn phiền các ngươi trông đứa nhỏ, hiện tại các ngươi cũng nghỉ , cần hết, nếu bà Tám về cũng nghỉ luôn.”
“Vâng.” Hai bà tử đều là hầu hạ nàng nhiều năm nên tính nàng. Bọn họ lập tức lui nghỉ giường nhỏ.
Bữa tối Trương Tiểu Oản cùng nữ quyến trong nhà dùng cơm, Thiện Vương Phi ở mà là hồi phủ dùng bữa. Trong bữa ăn Uông Đỗ thị mở miệng là trong nhà quý mới sinh đứa con trai đến gặp nàng.
Trước mặt các vị phu nhân, Trương Tiểu Oản nhàn nhạt , “Gặp ? Gặp là , nàng là tiểu nhà , nếu gặp thì còn thể thống gì?” Dứt lời, nàng thẳng Uông Đỗ thị, lạnh nhạt , “Cũng nhưng đường đường là phu nhân một phủ, cũng từng chưởng quản cả nội trạch mà quy củ cũng thế? Mọt tiểu cũng gặp , thúc thúc nhiều tiểu thế đều gặp hết ?”
Uông Đỗ thị hổ , “Là , mong đại tẩu thứ .”
Trương Tiểu Oản cũng lời nhất định do nàng . Muốn vội vàng giới thiệu vị tiểu với đương gia chủ mẫu như nàng hẳn là ý của Uông Vĩnh An. Nàng cũng tiện thêm nữa, lúc về phòng tĩnh tọa một hồi thì thấy bà Bảy tới tiểu công tử lão gia ôm ăn cơm, về ngay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-391.html.]
Trương Tiểu Oản hề đợi mà để bà Bảy và bà Tám , còn mang theo Bình bà đến linh đường. Tới linh đường, nàng để Bình bà chờ ở bên ngoài dặn dò, còn linh đường, thêm dầu đèn, đó quỳ xuống đệm trải sẵn.
Không bao lâu Uông Vĩnh Chiêu tới quỳ gối bên nàng.
Trương Tiểu Oản đầu về phía , thấy lấy áo khoác choàng cho nàng thì khóe miệng động. Lúc nàng kéo áo khoác rộng rãi đó nhẹ giọng hỏi , “Con ?”
“Tiểu Sơn và bà tử đang trông.”
Trương Tiểu Oản lúc mới đầu , rũ mắt.
Bên ba em Uông Vĩnh An cũng mang theo vợ tới quỳ xuống bên họ. Uông Vĩnh An mang theo Uông Đỗ thị tới quỳ bên cạnh họ.
Vì tối nay canh linh đường từ giờ Tuất đến giờ Dần nên giờ Dậu, mặt trời lặn ăn cơm. Trương Tiểu Oản là đầu tiên tới, chờ Uông Vĩnh Chiêu tới thì cũng của Uông gai ở huyện Long Bình tới, nhẹ nhàng quỳ gối phía bọn họ.
Hỏi Uông Vĩnh Chiêu môt câu xong Trương Tiểu Oản lập tức im lặng gì. Chờ Thiện Vương và Thiện Vương Phi tới nàng vẫn nửa cúi đầu ngẩng lên, cứ thế quỳ ở . Thi thoảng Uông Vĩnh Chiêu sẽ lơ đãng quét qua phía nàng, Thiện Vương cũng thế, cả hai đều khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Giờ Dần qua , khi xe ngựa về Thiện Vương phủ, Mộc Như Châu hỏi chồng , “Vì mẫu một lời?”
Thiện Vương nhẹ vỗ về mái tóc của nàng , lười nhác mà dựa vách xe, nửa khép mắt , “Nàng thấy phụ chuyện ?”
“Có.” Mộc Như Châu gật đầu, cha chồng nàng thường sẽ vài câu với tiến lên hỏi han. nếu nữ quyến tiến lên với mẫu thì nàng chỉ im lặng, cứ thế cũng đành lui . Sau đó cũng ai tiến lên nữa.
“Ý mẫu là phụ ở đó thì chỗ cho nàng .”
Mộc Như Châu nhẹ “A” một tiếng.
“Trong nhà nhiều quy củ, nàng .” Nói đến đây Uông Hoài Thiện mở mắt vợ , “ và thời điểm thế thì ít sai ít, nhiều sai nhiều. Nàng thấy mẫu lời nào, nữ quyến ở đây ai dám dị nghị cái gì?”
Kể cả ngoài bọn họ cũng chỉ thể kẹp đuôi thành thật, thể gì.
Mộc Như Châu trầm mặc một hồi mới thở dài , “Mẫu thật là lợi hại.”
Uông Hoài Thiện ôm eo nàng , kéo cả trong lòng an ủi vỗ vỗ lưng nàng . Đợi thỏa, mới đạm mạc , “Miệng lưỡi thế gian thật lợi hại, nhưng trong đó cũng chỗ sáng. Kẻ dám cũng gan, nhưng thì càng khiến đoán gì. Cho dù mẫu gì nhưng khác cũng sắc mặt của ngài để việc.”
Mộc Như Châu xong thì nghĩ một hồi mới ngẩng đầu lên , “Phu quân, cái thật khó.”
Uông Hoài Thiện , “Nàng vội, qua hai mươi năm nữa .”
Đến giờ Mão về phòng Trương Tiểu Oản ăn qua chút cháo nóng lót , uống một ngụm thuốc mới thở một . Sau đó nàng cùng Uông Vĩnh Chiêu tắm, ngâm nước nóng một hồi thì cũng mơ màng ngủ. Nàng ngủ lúc nào hiểu , chờ đến khi tỉnh dậy thì là buổi trưa ngày hôm .
Nàng mở mắt thấy Hoài Nhân ở bên cạnh tự thổi bong bóng nước miếng chơi, thỉnh thoảng vỗ tay khanh khách hai tiếng đó tiếp tục thổi. Nhìn một hồi, thấy nàng tỉnh nên nàng dựa sát đầu qua, ghé cái đầu nhỏ của .
Lúc Uông Hoài Nhân nàng tỉnh, lẽ vì khí giờ ngọ yên tĩnh nên Hoài Nhân cũng thích âm ĩ như ngày thường. Hắn thấy dựa đến thì dán môi lên trán , hôn thật dài đó mới vươn tay nhỏ ôm lấy cổ Trương Tiểu Oản.