Ngày lúc ăn sáng Uông Vĩnh Chiêu cùng Uông Hoài Thiện trở về. Uông Hoài Nhân thấy Uông Hoài Thiện thì lập tức lôi kéo đầu tóc , một hai bắt cho chơi trò tung lên bắt. Vứt càng cao thì càng vui hơn hơn, hề sợ hãi là gì.
Trương Tiểu Oản bảo bọn đừng đùa nữa, nhưng Hoài Nhân vui, để Uông Vĩnh Chiêu qua ôm thì lúc mới ngoan ngoãn.
Đứa nhỏ quên, cha ôm bàn thì mắt lập tức quét qua bàn, cần ai tự cầm đũa gắp một cái sủi cảo đến bên miệng Uông Vĩnh Chiêu nịnh nọt , “Phụ mau ăn, con đút.”
Uông Vĩnh Chiêu há miệng ngậm lấy, chạm chạm bên má khiến Hoài Nhân khanh khách vài tiếng vui sướng. Nàng từng với những động tác nhỏ tinh tế sẽ khiến đứa nhỏ hiểu bọn họ yêu thương chúng. Từ Hoài Mộ đến Hoài Nhân, cho tới bây giờ đều giống như nàng . Hai đứa nhỏ mật với khác hẳn con cái nhà khác cung kính với cha . Bọn đúng là mu bàn tay và lòng bàn tay của , khiến cảm thấy bọn họ chính là một phần m.á.u thịt của , mật đến mức khiến vì bọn họ cho dù khó khăn thế nào cũng vượt qua .
Mà bọn họ yêu thương bọn họ nên dù chỉ ngẫu nhiên gặp một con sâu nhỏ đường, cảm thấy ngạc nhiên xong sẽ hứng thú bừng bừng tới báo với . Lúc đau bọn họ sẽ gọi , vui mừng sẽ hỏi. Đây là con .
Lúc Hoài Mộ đại tẩu nắm tay nhỏ nhét cho thât nhiều trái cây. Mỗi quả đều nhiều nước mọng và ngọt, nếu là ngày thường thì Hoài Mộ thích ăn. lúc chuẩn ăn sáng, vì thế nỗ lực nuốt hết trái cây trong miệng đó nghiêm túc với chị dâu, “Tẩu tẩu, ăn nữa, để Hoài Mộ ăn cơm xong ăn.”
Mộc Như Châu , vuốt đầu nhỏ của , “Là tẩu tẩu , đợi ăn xong đút cho .”
“Hoài Mộ thể tự ăn.” Vừa chị dâu đút cho , đứa nhỏ từ ba tuổi cần cha đút lúc vội cự tuyệt, còn qua chỗ với ánh mắt cầu cứu.
“Tẩu tẩu yêu thích con nên mới đút cho con. Hoài Mộ với tẩu tẩu là con trưởng thành , tự ăn, hẳn là tẩu tẩu cũng .” Trương Tiểu Oản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-397.html.]
“Tẩu tẩu, Hoài Mộ trưởng thành , thể tự dùng cơm, ngài đừng lo lắng.” Hoài Mộ vội chắp tay thi lễ với Mộc Như Châu.
Lúc Uông Hoài Thiện tới bế Hoài Mộ lên, , “Tiểu tử , miệng đều khách khí, cũng sắp dạy thành tiểu thánh nhân .”
“Đại ca……” Hoài mộ gọi , đó duỗi tay ôm đầu , “Huynh mau thả xuống , dùng cơm .”
Uông Hoài Thiện mặt mày hớn hở thả xuống, đặt bên cạnh Trương Tiểu Oản mới qua kéo Mộc Như Châu xuống , “Nàng với , một lát nữa gắp thịt cho nàng ăn.”
Mặt Mộc Như Châu đỏ lên, trộm liếc chồng một cái, thấy nàng đang ôn hòa lau tay cho Hoài Mộ chứ chú ý tới bọn họ thì lúc mới tức giận trừng một cái. Thật là cái đồ hổ, đều lớn như .
Con cả và con dâu tươi đầy mặt , Trương Tiểu Oản ở gian ngoài nghỉ ngơi, Uông Vĩnh Chiêu dạy hai đứa con trai binh thư. Hoài Mộ thể hiểu nhiều, nhưng Hoài Nhân nhận bao nhiêu chữ, thấy hai và cha đạo lý rõ ràng mới cam lòng yếu thế lập tức Tam Tự Kinh, tỏ rõ khả năng của bản .
Trương Tiểu Oản mới dạy mấy ngày nên chỉnh, hai đoạn rõ ràng, nhưng đoạn bắt đầu tịt dần, đó nữa. Ấy mà Hoài Mộ ngạc nhiên ngừng , em trai xong mới thở dài khen, “Hoài Nhân thật là lợi hại, so ca ca còn lợi hại hơn nhiều.” Dứt lời còn vỗ vỗ bàn tay tán thưởng.
Lúc Hoài Nhân cực kỳ đắc ý bò lên đầu gối Uông Vĩnh Chiêu , “Phụ dạy, Mộ ca ca dạy.”
Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn cong khóe miệng bọn họ, lúc mới chậm rãi từng chữ trong cuốn binh thư tối nghĩa cho Hoài Nhân, thậm chí còn dừng để theo. Sau đó mới giải thích nghĩa trong đó cho Hoài Mộ, đến cực chậm để Hoài Nhân cũng thể theo.