Bà múc một bát để mặt Trương A Phúc, khuôn mặt ông vì khổ cực mà tiều tụy như một mảnh tro tàn, “Phu quân, cũng vất vả , mau ăn ……”
Nói xong bà múc một bát đặt mặt đến bát của ba chị em……
“Mẫu và phụ sẽ ăn , ăn xong thì …… Các con hẵng…… Ăn……” Lưu Tam Nương xong câu thì rơi nước mắt, giọt nước mắt đậu bờ môi tím vì lạnh của bà .
Trương Tiểu Oản ngây , nàng hiểu một câu “Ăn ” của Lưu Tam Nương vì tin nàng mà vì bà nghĩ thôi để…… Cả nhà cùng chết.
Nhà bọn họ thống khổ đến mức ngay cả một phụ nữ cổ đại quen chịu đựng cũng chống đỡ nổi nữa ?
Trương Tiểu Oản cũng rơi nước mắt theo.
“Ăn , để mấy đứa nhỏ ăn .” Trương A Phúc giống như hiểu ý của vợ, giống như hiểu, ông vẫn nhường đồ ăn cho con như ngày thường.
cho dù thế thì ông cũng giống ngày thường đợi Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ăn xong chia phần của cho hai đứa mà đợi con uống xong ông cũng cầm bát canh nấm uống một , đó Lưu Tam Nương một cái cúi đầu ăn hết chỗ nấm trong bát.
Lưu Tam Nương cúi đầu, nước mắt lã chã rơi bát, cuối cùng bà cũng nhắm mắt ăn từng miếng.
“Đại tỷ, đại tỷ, nữa……” Trương Tiểu Oản quét đôi mắt c.h.ế.t lặng qua hai vợ chồng , cuối cùng Trương Tiểu Đệ đang mải trong lòng l.i.ế.m bát thu hút sự chú ý.
“Được, múc thêm……” Trương Tiểu Oản nghĩ nếu cái độc thì cũng , bọn họ cũng chịu tội quá nhiều.
Buối sáng ngày hôm , con gà của nhà lão Điền thúc bên cạnh cất tiếng gáy lảnh lót.
Trương Tiểu Oản sờ soạng rời giường, cẩn thận sờ sờ tay hai đứa em trai, cảm thấy ấm áp thì trong lòng như trút tảng đá lớn.
Nàng đến phòng bếp, nhóm lửa, nấu nốt chỗ nấm hôm qua hái .
Vì ban đêm quá lạnh, nàng sợ để bên ngoài thì nấm sẽ đông lạnh hỏng thế nên nàng đặt nó cạnh bếp để tận dụng ấm nơi giúp bảo quản nấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-4.html.]
Nước còn sôi thì bên cạnh cửa bếp thêm một . “Mẫu ……” Trương Tiểu Oản lên.
“Đứng lên ……” Lưu Tam Nương đến, tay vịn eo, cong cái bụng to bếp lửa, thấy cháy mới thêm chút cành nhỏ .
Trương Tiểu Oản mấp máy môi, cửa bếp, nhà cầm lấy một khối vải dùng để rửa mặt hàng ngày, cùng một cái chậu gỗ đến, đổ nước nóng bếp chậu đó nấu nồi nước khác.
“Mẫu rửa mặt .” Trương Tiểu Oản cầm một cái ghế cao hơn để mặt bà.
Lưu Tam Nương đỡ eo nàng một hồi, lâu mới cái ghế cao đó.
Trương Tiểu Oản sợ bà nhận gì khác biệt . Trương Tiểu Oản quả thật việc linh hoạt như nàng bây giờ, nhưng đứa nhỏ ngốc nghếch đối với cha , với em trai đều , che chở, yêu thương.
Con nhà nghèo sớm đảm đang, cho dù đứa nhỏ ngốc cũng thế thôi.
Thấy Lưu Tam Nương chuyện mà xoay vớt cái khăn trong chậu thì Trương Tiểu Oản dứt khoát bưng cái bồn gỗ lên ngang tầm tay bà, “Mẫu ngâm tay cho ấm .”
Mùa đông quá lạnh, Lưu Tam Nương mặc nhiều, ăn cũng đủ no, Trương Tiểu Oản nghĩ nếu cứ tiếp tục thế thì cho dù thể Lưu Tam Nương sợ là cũng sẽ xảy thai, hoặc sinh thì sẽ là thai c.h.ế.t lưu, cho dù sống thì đứa nhỏ cũng thiểu năng trí tuệ thôi.
Nếu nấm núi thể giúp bọn họ đói c.h.ế.t thì Trương Tiểu Oản nghĩ dù thế nào cũng nghĩ cách tìm chút vải vóc quần áo cũ gì đó về, để mẫu của nàng sẽ —— bà là đóng góp sức lao động chủ yếu trong nhà, nếu bà thì nàng chống cái nhà ?
Đời Trương Tiểu Oản bụng, nhưng tới chỗ thì nàng còn lựa chọn nào khác. Nay nàng là Trương Tiểu Oản, con gái lớn trong nhà, nếu biện pháp gì thì thôi, nhưng chỉ cần chút biện pháp thì nàng thể trơ mắt những mặt chịu đói, thậm chí tuyệt vọng đến mức chờ chết.
Lưu Tam Nương nhúng tay nước ấm, nhưng nóng đến mức vội rụt . Trương Tiểu Oản nhân thể đem bồn càng nâng lên cao, để tay bà nhúng nước……
Một lúc Lưu Tam Nương thử ngâm hai tay , đó nhắm mắt. Đến khi bà mở mắt thì trong đôi mắt tiều tụy c.h.ế.t lặng chút ửng đỏ, còn đờ đẫn như ngày thường, “Tiểu Oản, mấy thứ ……”
“Con đến trấn thì thấy, nhưng ai tin……” Trương Tiểu Oản đôi tay đông lạnh như củ cải tím trong chậu gỗ, rũ mắt , “Mẫu đừng với khác, ai tin , bọn họ thể còn bàn tán.”
Lưu Tam Nương nhẹ nhếch khóe miệng, rút tay , đang tìm thứ gì đó để lau thì thấy Trương Tiểu Oản cầm lấy mảnh vải trong nước, vắt khô đưa cho bà . Khóe mắt bà càng đỏ hơn, “Mạng con khổ, đừng trách mẫu .”