XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 403
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:03:12
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến đêm, trong phủ của Uông Vĩnh An c.h.ế.t bảy , bao gồm cả vị di nương họ Dương .
Hoàng đế triệu Dương Miễn tiến cung.
Trong Chính Đức điện âm trầm, ngọn đèn dầu lay động lập lòe như ma trơi khiến sởn tóc gáy. Dương Miễn quỳ mặt đất chừng nửa canh giờ hoàng đế mới ngừng bút, hỏi ông , “Dương gia các ngươi sinh một nữ nhi dám coi khinh Hoàng Hậu, ngày mai ngươi tới chính là coi khinh hoàng như trẫm ?”
Sắc mặt Dương Miễn trắng bệch, một hồi lâu ông mới ngẩng đầu run rẩy , “Tấm lòng trung quân của thần bệ hạ rõ. Nàng vô lễ là do thần thất trách, tìm lầm leo lên Uông gia, mạo phạm Hoàng Hậu. Thần tội đáng c.h.ế.t ngàn , mong Hoàng Thượng ban tội c.h.ế.t cho thần.”
Hoàng đế xong thì cả dựa long ỷ, đôi mắt trống rỗng mà ngọn đèn đuốc một hồi lâu mới , “Trẫm bảo ngươi kéo Uông gia về thành một nhà, để ngươi tát trẫm một cái.”
“Thần……”
“Lui xuống .” Tĩnh Hoàng phất tay để ông lui , giữa trán hoàng đế là tràn đầy nếp nhăn mệt mỏi, “Đi , g.i.ế.c ngươi thì ? Trẫm thể đổi một Thừa Tướng nữa.”
Dương Miễn dám nữa, chỉ nhẹ nhàng bò lên, cong eo chậm rãi lui về .
“Dương Miễn, ngươi tự giải quyết cho .”
Dương Miễn lời thì ở cửa, quỳ xuống dập đầu thật mạnh , “Thần , tạ chủ long ân.”
Đợi ông Tĩnh Hoàng cúi đầu châm chọc mà nhếch khóe miệng lẩm bẩm, “Ngươi cũng thế, Lưu Tĩnh.”
Uông Vĩnh An vì mạo phạm bề mà tước chức quan, xét nhà đuổi khỏi phủ. Thiện Vương phái đón Đỗ thị và ba đứa con trai trong phủ. Uông Vĩnh An quỳ gối Thiện Vương phủ nhưng nửa nén hương kéo .
Uông Vĩnh An một lá thư cho Thừa Tướng trai chị dâu đại nghịch bất đạo, tất sẽ khiến trời phẫn nộ, oán thán. thư gã sai vặt tín của đưa tới trong tay Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu xem qua thì ngửa mặt lên trời to một trận. Hồi lâu mới dần nín , tay xoa trán khẽ với tờ giấy thư, “Mẫu , ngài đúng là ở Uông gia âm hồn tan. Đệ dùng mạng bảo vệ chiến trường bây giờ cùng theo con đường của ngài.”
Bọn họ từng bước đều hận thể khiến Uông gia diệt môn.
“Tiểu Oản.” Màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu gọi phụ nhân trong lòng .
“Lão gia.” Trương Tiểu Oản ngẩng đầu , thấy mặt lạnh băng như một tảng đá cảm xúc thì trong lòng khẽ thở dài.
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi , cũng hỏi gì mà chỉ , “Ngủ , ngày mai tỉnh ngài còn mang theo ba đứa nhỏ tập võ đó.”
Hắn còn con chăm sóc lớn lên, còn ba thành trấn nơi biên ải đang đợi về. Dù tâm tình thế nào thì chỉ cần nghĩ tới những thứ là sẽ vượt qua hết.
“Ngươi ……” Uông Vĩnh Chiêu nàng tự nhiên thì khóe miệng cong lên.
Trương Tiểu Oản nhếch khóe miệng thì than một tiếng, “Ngài thật là.” Nàng thống khổ, bởi vì nàng cũng từng trải qua thống khổ. Lúc nàng quá mức khổ thì nổi, cũng sẽ chẳng thể an ủi khác. hiện nay nàng nhất định thể bỏ mặc .
Con đều vì tình thế bắt buộc mà về phía .
“Vĩnh An thì thế nào?” Trương Tiểu Oản sắp xếp suy nghĩ vẫn hỏi câu .
“Ta gọi cắt đầu lưỡi của , chọc mù mắt, đánh gãy gân mạch ném từ đường.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , mặt hờ hững chút biểu tình, đến ánh mắt cũng lãnh khốc như một.
Trương Tiểu Oản vươn tay lau nước mắt của chảy xuống, nhẹ nhàng , “Ngài , đợi xong hãy đối xử với Vĩnh Trang và Vĩnh Trọng.”
“Thê tử Vĩnh Trọng thứ .”
“Không thứ thì ? Nàng chỉ cần khiến của ngài mệt mỏi thì chỉ cần rõ với Vĩnh Trọng là , cũng sẽ hiểu rõ.”
Uông Vĩnh Chiêu lên tiếng, chỉ dùng ngón tay chải vuốt mái tóc dài của nàng từng chút một.
“Vĩnh Trang và Vĩnh Trọng đều là của ngài, ngày xưa một tay ngài chăm sóc bọn họ trưởng thành chiến trường. Năm đó ngài bảo hộ bọn họ thế nào thì hôm nay cũng che chở bọn họ như thế. Cho dù tuổi lớn thì huyết mạch tình thâm há thể đoạn là đoạn?”
“ ?”
“Ngày mai ngài tìm bọn họ là rõ.”
Uông Vĩnh Chiêu gì.
“Ngài cũng thể bởi vì Vĩnh An mà liên lụy bọn họ. Hai ngài thì ngài rõ nhất, ngại gì đối xử với bọn họ đúng theo tâm ý của .”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu buồn bực ừ một tiếng đó vùi đầu tóc nàng.
“Vì ngươi hỏi vì khiến tàn phế?”
“Ngài tất nguyên nhân của .”
Trương Tiểu Oản duỗi tay ôm lấy đầu của lòng, chậm rãi vỗ lưng cho nhàn nhạt , “Ta ngài khổ, kể cả Hoài Thiện cũng , chẳng qua thôi. Ngài cô đơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-403.html.]
Nàng ngừng vỗ nhẹ lưng . Chờ ngủ nàng mới bình tĩnh nhắm mắt .
Sau khi hiếu đường dọn đến Thiện Vương phủ thì nguy cơ coi như rút một nửa. Ngày , bà Bảy mang về hai bà tử trẻ tuổi cho Trương Tiểu Oản. Nàng gặp mặt bọn họ, đang chuyện phiếm thì đột nhiên một bà tử quỳ xuống mặt nàng chuyện thưa.
Sáng sớm ngày thứ hai Uông Vĩnh Chiêu luyện võ xong trở về, lúc nàng hầu hạ quần áo , “Ta cung.”
Uông Vĩnh Chiêu ngẩn một chút hỏi: “Ngươi ý gì?
“Vì Uyển Cùng công chúa,” nàng đạm mạc .
“Nàng điên .” Uông vĩnh viễn chút nghĩ ngợi .
“Hiện tại nàng sống thế nào?” Trương Tiểu Oản cúi đầu hỏi.
“Đây việc ngươi nên quản.” Uông Vĩnh Chiêu kiên nhẫn , đó khó hiểu hỏi, “Nàng càn rỡ như thế mà vì ngươi vì nàng cầu tình?”
“Ai, dù nàng cũng là con gái của Hoàng Hậu.” Trương Tiểu Oản khổ .
“Hồ đồ!” Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng thừa nhận thì lập tức chút suy nghĩ đến bàn đập một cái quát, “Hoang đường, ngươi đây là việc gì tự rước việc , ngươi cái đồ ngu ngốc!”
Thấy vòng qua nàng để đập bàn, đôi mắt Trương Tiểu Oản lập tức ôn nhu hơn. Nàng tới mặt , cầm lấy bàn tay đập lên bàn của cẩn thận vuốt ve mới ngẩng đầu lên nhỏ giọng với , “Hoàng Hậu năm đó gặp ý phó thác. Lão gia, cũng lợi dụng bà nhiều , bây giờ chỉ một việc để tâm an bình.”
“Nếu công chúa từng mạng của ngươi thì chẳng nhẽ ngươi cũng giúp ?” Uông Vĩnh Chiêu là buồn , phụ nhân đột nhiên từ bi hỏi.
“Muốn giúp,” Trương Tiểu Oản khuôn mặt tràn đầy chê của , sắc mặt bình tĩnh thong dong, “Bởi vì chắc chắn rằng chỉ cần ngài ở đây sẽ thể che chở . Trước khi kinh còn nghĩ vì ngài mà c.h.ế.t nhưng hôm nay suy nghĩ cẩn thận. Cho dù c.h.ế.t thì hẳn là ngài vẫn sẽ bảo vệ , phần tâm ý của ngài thì sợ cái gì? Ta cũng vì cứu Uyển Cùng công chúa, chỉ trả ân tình cho Hoàng Hậu để con gái bà sống thể diện một chút, cũng coi như cho Hoàng Hậu chút thể diện.”
“Công chúa điên vẫn truyền tin tới đây ư?” Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên sáng tỏ. Hắn lập tức híp mắt , “Ai đưa?”
“Ngài cũng đừng hỏi.”
Uông Vĩnh Chiêu nữa, phụ nhân còn cho là tra ?
Sau khi chuyện với Uông Vĩnh Chiêu, Trương Tiểu Oản chuẩn một hộp đồ ăn đó cung.
“Thần Uông Trương thị bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bình .”
Trương Tiểu Oản ngẩng đầu, Tĩnh Hoàng nàng thấy khóe mắt nàng nếp nhăn thì khỏi , “Trương thị, nghĩ tới ngươi cũng già .”
“Ai thể già chứ?” Trương Tiểu Oản ôn hòa , “Hoàng Thượng cũng vẻ già một ít.”
“Ngồi .” Tĩnh Hoàng thì to, vung tay lên cho nàng xuống.
“Vâng.” Trương Tiểu Oản tìm vị trí xuống, mở hộp đồ ăn với ông , “Điểm tâm ấn theo phương thuốc , nếu răng ngài còn thì ăn thử một chút.”
Giọng nàng binh tĩnh, lời khiến Tĩnh Hoàng nở nụ .
Trương Tiểu Oản cũng , “Cũng là thần phụ lớn mật, nghĩ nghĩ nên mang theo cái gì. Theo thần thấy thì bệ hạ chẳng thiếu gì vì thế thần cũng chỉ nhớ tới phương thuốc của Vương Phi , đó dựa theo chút điểm tâm mang tới cho ngài nếm thử. Cũng thứ quý giá gì nhưng rốt cuộc cũng là thứ thần phụ thể nghĩ mang tới cho ngài thử xem.” Dứt lời nàng với Tĩnh Hoàng.
Lúc đại thái giám Tĩnh Hoàng hiệu mới tới, cầm đũa bạc gắp mấy khối lên đĩa, đó khom khen, “Ngài thật là tâm.”
Ông mang đĩa lên, Tĩnh Hoàng nếm hai miếng đó gật đầu , “Bánh củ cải ngọt, Hoàng Hậu vị nhạt hơn.”
Trương Tiểu Oản cũng lấy một miếng ăn đó thở dài , “Trong nhà nhiều hài tử nên tay của thần quen bỏ nhiều đường, thật đúng là ngọt.”
“Điểm tâm ngọt cũng , chứng tỏ cuộc sống của các ngươi .” Khuôn mặt tươi của Tĩnh Hoàng lạnh hơn một chút.
“Cũng thế mà thôi,” Trương Tiểu Oản vẫn nhanh chậm , “Nếu trong nhà Uông đại nhân thiếu lạnh mặt một chút, ít mắng thần phụ vài câu ngu ngốc một chút thì cuộc sống hẳn sẽ hơn vài phần.”
Tĩnh Hoàng xong thì nở nụ hỏi, “Hắn còn mắng ngươi ?”
“Ai, cũng thể là mắng, chỉ là giáo huấn. Thần phụ quả thật vô tri,” Trương Tiểu Oản khẽ thở dài, nhỏ, “Ngẫu nhiên cũng lúc thuận mắt Uông đại nhân.”
Nàng tự nhiên, Tĩnh Hoàng vài tiếng đó nhấc chân xuống , đến cái bàn nàng đang đó phất tay miễn lễ cho Trương Tiểu Oản đang dậy hành lễ thể xuống. Ông nhéo một miếng bánh hồng mặt nàng ăn một chút mới , “Quả bánh cũng quá ngọt.”
Trương Tiểu Oản cầm một khối lên nếm nếm, lắc đầu thở dài, “Đây đại khái chính là thần phụ việc thì ít, hỏng việc thì nhiều như đại nhân nhà thần .”
Tĩnh Hoàng ha ha hai tiếng mới , “Ngày xưa ngươi đến gặp trẫm miệng ngậm chặt, kể cả ngày vì bản mặt ngươi cũng chỉ hết lời cần ghé một bên bất động. Đây là đầu tiên trẫm ngươi thể ăn thế đấy.”
Trương Tiểu Oản thế thì cúi đầu khổ một tiếng, “Ngày xưa khác, thần phụ cụp đuôi còn kịp. Ngài cũng mấy năm đó Hoài Thiện ngài và Thế Tử phi thưởng, mỗi ngày đều nghĩ cách mang bạc khỏi phủ để thần phụ sống một chút.”