XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:03:14
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời nàng khiến Tĩnh Hoàng nhớ tới năm đó Thiện Vương ở mặt vợ chồng bọn họ lộn nhào để xin bạc thưởng vì thế lắc đầu , “Nhoáng cái bao nhiêu năm.”

.” Trương Tiểu Oản thấp giọng phụ họa.

“Ngươi tới vì cái gì thì mau .” Tĩnh Hoàng đón lấy chén đại thái giám đưa tới, súc miệng . Hàn huyên xong thì cũng nên chuyện chính.

Trương Tiểu Oản cúi đầu nhỏ, “Thần phụ theo đại nhân trong nhà ở biên mạc hơn ba năm, cũng từng đến Thương Châu hai . Ở nơi đó thần phụ phát hiện một khu rừng phong, chỗ đó dân bản xứ đông ấm hạ mát, kỳ diệu. Đại nhân thấy thần phụ thích nơi đó nên bố trí một tòa nhà nhưng hơn một năm nay thần phụ thời gian qua đó ở. Thần phụ nghĩ, lẽ ngày sợ là cũng chẳng cơ duyên , nghĩ tới Uyển Cùng công chúa cũng ở Vân Châu nên thần biến nơi đó thành biệt thư nghỉ ngơi để công chúa rảnh rỗi thể tới tránh nóng tránh rét, ngài xem ?”

“Uyển Cùng?” Hoàng đế hừ một tiếng.

Trương Tiểu Oản ông tính toán đứa con gái nữa. Ngày tháng hiện tại của Uyển Cùng theo như bà tử thì đến cá vụn cũng chịu ăn. Nếu Hoàng Thượng bày mưu đặt kế thì Tư Mã tướng quân dám ?

“Ngươi tới cầu tình cho công chúa ?” Hoàng đế lập tức quát lạnh một tiếng, sắc mặt cũng âm trầm.

“Vâng.” Trương Tiểu Oản chằm chằm cái đĩa bàn, thấy áp suất khí càng ngày càng thấp thì miễn cưỡng , há miệng thở dốc , “Có truyền lời tới bên tai thần, rằng Hoàng Hậu ngày xưa lời với thần.”

“Nói lời gì.” Mặt hoàng đế lạnh hơn.

“Nói Uyển Cùng là một tuân thủ thế tục, Hoàng Hậu thần phụ hỗ trợ nàng nhưng cũng thần gánh vác quá nhiều, thể gồng gánh nữa. Vì thế Hoàng Hậu nhờ thần nếu một ngày công chúa liên lụy phụ hoàng, khiến hoàng thượng mất thể diện thì mong thần thể niệm tình cũ giúp một tay để nàng bình yên sống nửa đời còn .”

Trương Tiểu Oản đến đây thì rũ đầu lấy hai phong thư, một là cho nàng một là cho hoàng đế, hủy. Nàng đặt thư bàn đó đỡ ghế quỳ xuống.

“Thư gửi cho thần phụ thì mở. Mắt thần phụ vụng về, thấy là chữ của Hoàng Hậu thì thể gì, chỉ thể cung gặp bệ hạ.”

Nàng hoàng đế sợ là rộng lượng với nàng như bề ngoài. Nàng nhiều buộc ông theo ý , ý g.i.ế.c nàng của ông càng lớn. Lúc nàng buộc ông hành sự, nếu hoàng đế tức giận thì nàng cũng kết quả thế nào. nàng thể tới, vì chính , vì Hoàng Hậu, nàng chỉ thể tới đánh cuộc một .

“Rừng phong bộ dáng gì?” Sau một hồi, hoàng đế mới ngẩng mặt lên hỏi Trương Tiểu Oản.

“Vào tháng mười thể đỏ rực bộ, giống như ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt.”

“Điên cuồng thiêu đốt?” Hoàng đế , “Trương thị, ngươi quả thực .”

Trương Tiểu Oản cúi đầu càng thấp hơn.

“Năm Hoàng Hậu sinh Uyển Cùng cũng là ở hành cung, nơi đó phiến rừng phong. Ở trong thư nàng còn với đợi năm trở về nàng cùng đến đó ở.”

Trương Tiểu Oản thấy ông như đang lầm bầm lầu bầu, đến trẫm đều xưng thì lập tức dập đầu chạm đất, rên một tiếng.

“Trẫm từng cùng nàng tới đó ở, hiện nay xem để nữ nhi của chúng tới ở.” Hoàng đế cẩn thận cất thư mới với phụ nhân đang quỳ mặt đất, “Đứng lên .”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản lui phía hai bước mới lên.

Thấy nàng khá xa, hoàng đế cũng thèm để ý mà nhéo thêm một miếng bánh củ cải ăn ăn nuốt xuống, uống ngụm mới vỗ vỗ tay chút để ý hỏi nàng, “Trương thị, nếu một ngày Vĩnh Chiêu phản, ngươi sẽ như thế nào?”

Trương Tiểu Oản lập tức mím chặt miệng.

“Nói thật, ngươi sẽ như thế nào?”

Trương Tiểu Oản vẫn .

“Nói ngay, đừng để trẫm nhắc .”

“Hoàng Thượng,” Trương Tiểu Oản khổ một tiếng, “Đại nhân nhà thần sẽ phản.”

“Trương thị.” Tĩnh Hoàng kiên nhẫn quát.

Trương Tiểu Oản nhắm mắt, chỉ thể , “Hoàng Thượng, theo như lời ngài , nếu một ngày phản, thần phụ là thê tử của phản tức là thần phụ phản, thần phụ còn thể như thế nào?”

“Ngươi thể tố giác , ngươi là đương triều Nhân Thiện phu nhân, là mẫu của Thiện Vương.” Hoàng đế nhàn nhạt . Uông Vĩnh Chiêu phản, nhưng chỉ cần Thiện Vương phản lấy đại nghĩa diệt vẫn thể theo mà sống sót. Trương thị kẻ ngốc, hẳn hiểu ý trong lời .

“Nếu phản chính là thần phụ phản.” Trương Tiểu Oản lắc đầu .

“A.” Hoàng đế một tiếng, vẫy vẫy tay , “Thôn trang của ngươi nếu cho Uyển Cùng thì cho nàng , coi chừng cho . Nếu nàng ném mặt mũi của thì dù Hoàng Hậu còn sống cũng ngăn trẫm diệt nàng .”

“Vâng, thần phụ .” Trương Tiểu Oản dập đầu với ông mới lui .

Nàng lui thì hoàng đế bình tĩnh với Thiện Vương đang từ phòng tối, “Nàng mẫu của ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-404.html.]

Thiện vương quỳ xuống mặt ông , dùng ngón tay nghịch ngợm mà búng búng chân , , “Đương nhiên là mẫu của thần mà nàng còn là mẫu của Hoài Mộ và Hoài Nhân. Ngài nàng đáp thế nào? Có đứa con nào thịt đầu quả tim nàng, ai nguy hiểm nàng sẽ cứu đó. Ngày nếu vì cứu , ngài thử xem nàng dám bồi mệnh ? Nếu Hoài Mộ việc nàng cũng sẽ như thế, Hoài Nhân cũng . Mẫu như thế ngài cũng đừng bức nàng.”

“Nghịch ngợm.” Thấy búng búng cẳng chân, Tĩnh Hoàng nhịn đánh cho một cái mắng, “Không quy củ.”

Uông Hoài Thiện , “Hôm nay Uông đại nhân cũng mắng thần như thế, nhưng thần sửa , ngài cố chịu .”

“Hắn tâm phản ?” Tĩnh Hoàng nhét một khối bánh củ cải miệng hỏi.

Uông Hoài Thiện ăn một miếng giơ tay lấy hai miếng khác bàn nhét hết miệng ăn xong mới , “Phản cái gì mà phản, lão tử thần ngài cũng nếu ngài cho ông ngày lành thì dù vì ngài bán mạng ông cũng từ. nếu ngày lành thì chuyện gì ông cũng . là một lão đông tây thối tha, mẫu thần mà thuận theo ý ông thì cả ngày ông thể ở trong phủ đập ly, đá ghế, còn hư hơn cả Hoài Nhân!”

“Ngươi chuyện cái kiểu gì thế!” Tĩnh Hoàng nhếch miệng, lấy chân đá .

“Ai, thì ngày thường thần vẫn thế.”

Tĩnh Hoàng hừ một tiếng, nhịn nhéo một miếng quả bánh ăn, nuốt xuống mới hỏi, “Ngươi thì ? Trẫm từng khiến ngươi thất vọng?”

“Ngài xem?” Uông Hoài Thiện dùng tay nắm đ.ấ.m đ.ấ.m n.g.ự.c , ý mặt rút hết, chỉ thản nhiên hoàng đế , “Ngài đừng hỏi, dối ngài.”

“Ngày còn khiến ngươi thương tâm thì ngươi sẽ ?”

“Còn thể , thể trốn thì trốn, tránh thì bỏ chạy, nếu nữa thì tới đây cắn ngài hai miếng.” Uông Hoài Thiện hừ hừ cái mũi, dùng tay mạnh mẽ quệt mũi , “Thần ngài cũng dễ dàng, nhưng ngài đừng quá hỏng là .”

“Biết trẫm dễ dàng ư?” Tĩnh Hoàng , một mái tóc bạc lắc qua lắc mặt Uông Hoài Thiện khiến mắt đỏ lên.

Uông Hoài Thiện mở miệng, khẩu khí ảm đạm , “Phía nam man di dễ thu thập, hắc trại 18 diêu thần đánh một năm cũng tiến một diêu. Nếu thần thì ba bốn năm cũng về . Ngài bảo trọng thể, lúc ngài thu thập ai hoặc là trị thần thì cũng tùy ngài. Thần cũng sẽ tới chỗ ngài cầu tình, nhưng ngài cũng đừng quên hứa với thái bình thịnh thế.”

“Phụ ngươi quá lợi hại.” Tĩnh Hoàng vẫn luôn nhắm mắt Uông Hoài Thiện chuyện lúc mở mắt bình tĩnh , “Ngươi và mẫu ngươi dựa gần nhất nhưng vẫn sâu cạn thế nào. Trẫm dám bảo đảm về thể khai đao với nhưng trẫm thể đảm bảo với ngươi nếu mẫu ngươi thể đúng như lời nàng, để ngươi quan thì trẫm sẽ tha cho bọn họ một mạng.”

Uông Hoài Thiện xong xoa cái mũi.

Tĩnh Hoàng bất đắc dĩ noi, “Lần trẫm thật.”

Uông Hoài Thiện hít hít mũi, cúi đầu .

“Không tin hả?”

Uông Hoài Thiện khổ thở dài, “Sao tin ? Đến lúc đó nếu ngài đổi ý thì hẳn cũng nguyên nhân.”

“Cũng .” Tĩnh Hoàng một tiếng, đó ông lập tức dậy tới long án, miệng lệnh thái giám, “Chuẩn mực.”

Đại thái giám vội lui chuẩn đồ vật. Lúc thấy Tĩnh Hoàng dậy quá chậm, mặt Uông Hoài Thiện là một mảnh bi ai. Tĩnh Vương mạnh mẽ dũng mãnh trong lòng ngày xưa hiện tại thành đế vương một bước cũng gian nan.

“Trẫm cho ngươi một đạo thánh chỉ.” Tĩnh Hoàng long vị, trầm tư một chút mới cầm lấy bút son thái giám vội vàng mang tới đó đề bút thánh chỉ.

Chỉ một lát đạo thánh chỉ đến trong tay Uông Hoài Thiện. Hắn qua mới dập đầu, cực kỳ nghiêm túc , “Ngày , kể cả ngài c.h.é.m đầu thì Hoài Thiện cũng oán hận ngài.”

Tĩnh Hoàng thì ha ha, đến một khắc ông ho khan kịch liệt.

“Đi xuống .” Tĩnh Hoàng lấy tay áo che miệng phất tay với .

Uông Hoài Thiện rũ mắt , “Ngài bảo trọng thể.”

Tĩnh Hoàng ha hả bật , cửa đó đầu vui mừng với đại thái giám, “Hắn lớn nhưng chẳng đổi gì. Vừa nãy mắt đỏ lên ?”

“Ngài thích mà.” Đại thái giám cho ông ăn một viên tĩnh tâm mới , “Hành động của ngài hẳn là đủ để tâm ý của ngài.”

Tĩnh Hoàng lắc đầu, “Có tâm ý thì ? Ngươi cho rằng trẫm vì Thái Tử còn nhỏ nên mượn sức của ?”

Đại thái giám thấy ông huỵch toẹt thì đành lòng , “Ngài cần gì rõ ràng như thế.”

“Chẳng lẽ trẫm còn dối ngươi ?”

“Hoàng Thượng.”

“Hắn đổi, là trẫm đổi.” Tĩnh Hoàng nhắm đôi mắt chút mơ hồ. Ông ân tình trong đạo thánh chỉ Thiện Vương sẽ trả .

Thiện Vương, Thiện Vương, năm đó ban phong hào cho quả là sai. Kể cả hai chữ Nhân Thiện ban cho cũng sai. Cái tên Uông Vĩnh Chiêu đầy huyết tinh xuống đến địa ngục cũng rửa hết lấy vận khí gì mà cưới nữ tử như thế.

Loading...