“Mẫu .” Thấy ở trong nhà chính may vá, Uông Hoài Thiện bước đến gần gọi nàng.
“Tới đây.”
“Vâng, Hoài Mộ và Hoài Nhân ?” Uông Hoài Thiện quanh hỏi.
“Cùng học tập .” Trương Tiểu Oản buông kim chỉ trong tay với Bình bà, “Đi xuống bưng cho Thiện Vương chén .”
“Vâng.”
“Bình bà bà.” Uông Hoài Thiện gọi một tiếng.
“Lão bà tử lập tức bưng cho ngài.” Bình bà .
Chờ bà ngoài, nhà chính chỉ còn hai con, Trương Tiểu Oản hòa nhã với , “Ngồi tới đây.”
“Mẫu con việc ?”
“Ai.” Trương Tiểu Oản than một tiếng, “Đừng bướng bỉnh, đây .”
Lúc Uông Hoài Thiện mới nhanh tới, khi xuống thì ghé sát Trương Tiểu Oản, nhẹ giọng hết chuyện trong cung với nàng, dấu vết nhét thánh chỉ tay nàng.
Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Phụ con sẽ , con thể gạt ông mà.”
“Con giấu đó,” rõ thể gạt nhưng Uông Hoài Thiện xong vẫn phục , “Ngài cứ thế tin ông , chuyện cũng ?”
“Không tín nhiệm mà là việc gì do ông chủ chứ? Chỉ ông về phía thì mới ,” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt , “Mẫu chỉ là một phụ nhân trong nội trạch, chuyện bên ngoài thể bao nhiêu? Các giấu diếm nhiều như thì cái gì thể thấy rõ? Không với ông rõ ràng, lời ông , đừng là sẽ hại những khác của Uông gia mà nếu hại một trong em con thì thế nào.”
“Thế ông phản thì ngài cũng theo ?” Uông Hoài Thiện tức giận. Hắn cúi đầu , “Ngài sẽ theo ông tìm c.h.ế.t ? Đây là lời thật lòng của ngài ? Hay đây là ông dạy ngài, bức ngài ?”
“Không ông dạy bức .” Trương Tiểu Oản duỗi tay sờ sờ tóc của , nhàn nhạt , “Bởi vì mẫu cho dù ông bảo vệ thì sẽ bảo vệ tâm can bảo bối của là em các con, như con lòng ?”
“Mẫu !”
“Ta con hiện tại chỉ bất bình. Con hiểu chuyện nhưng quên chuyện , chỉ ghi tạc trong lòng chuyện ,” Trương Tiểu Oản vỗ vỗ đầu của , nhẹ giọng , “ sống c.h.ế.t túm lấy những gì qua thì ý nghĩa gì? Nếu túm lấy quá khứ khiến cuộc sống qua hơn thì thôi, nhưng rõ sẽ hơn chút nào thì quên . Đó chẳng qua là hành động theo cảm tính, mẫu đều dạy con quên , đến giờ vẫn quên là ?”
Nói đến nàng nở nụ tiếp tục, “Con thật nể mặt phụ con mặt hoàng đế. Chính con cũng thừa nhận những việc ông , còn tới chỗ oán giận, quả nhiên là đứa nhỏ nũng nịu của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-405.html.]
Uông Hoài Thiện trúng tim đen thì chút bực, “Hiện tại ngài thiên vị con gì hết.”
Trương Tiểu Oản mang liếc một cái.
“Mẫu .”
“Ai,” Trương Tiểu Oản , “Có bao giờ thiên vị con ?”
“Được .” Uông Hoài Thiện nghĩ nghĩ, nàng chuyện quả thật đều vì nhưng vẫn cam lòng, “Vậy thánh chỉ con mang về thì ?”
“Rất hữu dụng.” Trương Tiểu Oản đầu tiên là khen đó , “Con cũng theo phụ con một thời gian , ông là dạng gì trong lòng con hiểu rõ, đừng chiếu theo ý Hoàng Thượng mà nhận ông . Con thấy ông là thế nào thì tự nghĩ.”
Uông Hoài Thiện thì nhíu mày, cúi đầu suy tư một hồi mới thở dài , “Con .”
“Vậy là .” Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay tiếp tục may vá.
“Mẫu , ngài thật sự chút gì chuyện bên ngoài ? Binh doanh của phụ ngài cũng ?”
“Không ,” Trương Tiểu Oản lắc đầu, “Phụ con .”
“Thế……”
“Mẫu con mắt ở chỗ , còn chỗ đầu óc……” Trương Tiểu Oản giơ tay chỉ chỉ hai mắt và đầu ôn hòa , “Con cũng thế.”
“Ngài thật sự ?” Uông Hoài Thiện nhịn hỏi.
“Muốn , con cho ?” Trương Tiểu Oản .
Uông Hoài Thiện lập tức ngậm miệng.
“Thế ông tìm c.h.ế.t thì ngài theo thật ?” Uông Hoài Thiện ở ghế bất an mà dịch dịch mông, nhịn hỏi.
Hắn hỏi hỏi chuyện vẻ quá so đo, Trương Tiểu Oản nhịn duỗi tay đánh , cắn răng , “Thằng nhóc thối , con thấy ông đánh giặc nhiều năm như , chẳng lẽ là kẻ tiếc mạng ?”
“ luôn lợi hại hơn ông ? Hoàng Thượng là một.”
Trương Tiểu Oản tức giận mà trừng mắt đứa con trai cả bầy hầy mới , “Con còn lắm chuyện nữa thì bữa tối đừng mà tới xin cơm.”
Uông Hoài Thiện thấy nàng thế thì sờ sờ đầu, tủi méo miệng, đến chào cũng chào rũ đầu ngoài. Hắn ba bước thì dừng một bước, nhưng Trương Tiểu Oản vẫn ngừng việc, mắt lạnh đứa con trai cả chơi trò nũng.