XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 407

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:05:43
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái ,” Uông Vĩnh Chiêu do dự cúi đầu , “Được Hoàng Thượng hậu ái thần sợ hãi.”

“Nói , để ai ?”

“Mong Hoàng Thượng thứ tội, đến đây,” Uông Vĩnh Chiêu dừng một chút, nhẹ giọng , “Con trai cả của thần Hoàng Thượng phong vương, Hoàng Thượng đối với Uông gia là ân đức bằng trời, nào còn dám đảm nhận trọng trách thư đồng choThái Tử.”

“Vĩnh Chiêu, ngươi đang bức trẫm ?” Tĩnh Hoàng lạnh lùng .

“Hoàng Thượng thứ tội.” Uông Vĩnh Chiêu xốc bào quỳ xuống.

“Ngươi đây là để con của ngươi hả?” Tĩnh Hoàng lạnh một tiếng, “Cho dù trẫm thể khiến một nhà các ngươi thể trở về ?”

“Thần dám.” Uông Vĩnh Chiêu dập đầu.

“Ngươi dám? Ngươi cái gì dám.” Tĩnh Hoàng ha hả lạnh mấy tiếng, với con út là Thái Tử Lưu Kỳ thái giám dẫn tới, “Thấy rõ ? Đây là Uông đại nhân nổi danh Đại Phượng triều của chúng đó.”

“Bái kiến Thái Tử.” Uông Vĩnh Chiêu nửa cong eo, cúi đầu chắp tay vái chào Thái Tử.

“Nhi thần bái biến phụ hoàng.” Lưu Kỳ quét mắt Uông Vĩnh Chiêu một cái sang thỉnh an Tĩnh Hoàng.

“Miễn lễ.”

“Tạ phụ hoàng.”

“Kỳ Nhi, phụ hoàng ban con trai thứ hai của Uông đại nhân là Uông Hoài Mộ cho con thư đồng, ?”

“Rất , nhi thần vô cùng cảm kích.” Lưu Kỳ chắp tay khom lưng với Tĩnh Hoàng, đó chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu, “Đa tạ Uông đại nhân.”

Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu .

“Tang đưa tới đây.” Tĩnh Hoàng phất phất tay để Uông Vĩnh Chiêu rời .

Uông Vĩnh Chiêu trầm mặc gì, chỉ dập đầu với hai cha con họ khom lui . Thấy cong lưng lui vài bước, Lưu Kỳ là kỳ quái mà với Tĩnh Hoàng, “Phụ hoàng, vẻ lợi hại như ngài , thoạt khác gì con chó.” Bộ dáng hiện tại của khom lưng lui xuống khác gì con chó, lấy sát khí hiên ngang.

Tĩnh Hoàng liếc một cái đầu Uông Vĩnh Chiêu tạm dừng một bước, khóe miệng nhếch lên. Lúc Lưu Kỳ , “ đều chó sẽ cắn ?”

“Con thì .” Tĩnh Hoàng Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên thẳng lưng nhanh chóng rời thì khỏi buồn mà lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Thái Tử , “Cùng phụ hoàng dạo một chút.”

“Vâng.” Lưu Kỳ , mặt mày cũng chút ý .

Uông Vĩnh Chiêu trở về Thiện Vương phủ, thư phòng Uông Hoài Thiện cũng theo hỏi, “Thế nào?”

“Muốn Hoài Mộ.”

“A.” Uông Hoài Thiện tìm một cái ghế xuống, thưởng thức thanh kiếm trong tay đó mới ngẩng đầu hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài chủ ý gì?” Mẹ ghét nhất là con chia lìa, nếu xa con một nữa thì Uông Hoài Thiện nàng chịu nổi . Đời nàng quá khổ .

“Đóng cửa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-407.html.]

Uông Hoài Thiện dậy đóng cửa thư phòng.

“Chờ.” Uông Vĩnh Chiêu luyện chữ xong cầm lấy quan sát nửa ngày mới ném chậu than.

“Ý ngài là?” Uông Hoài Thiện do dự một chút.

“Thời gian đưa tang sẽ kéo dài thêm nửa tháng, chúng chờ tin tức nơi biên mạc.”

“Tin tức gì?” Uông Hoài Thiện mới xuống nhảy b.ắ.n lên. Hắn tại chỗ chấn kinh phụ .

“Chờ tin tức của Đại Hạ.” Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng, giống con thỏ trấn kinh , “Hoài Thiện, Hoài Thiện, mẫu ngươi quả lấy sai tên cho ngươi.” Hắn lớn lên giống Uông Vĩnh Chiêu nhất, nhưng tâm tư thì tàn nhẫn bằng một nửa.

“Phụ ,” Uông Hoài Thiện kinh hoảng, nuốt nuốt nước miếng dứt khoát đặt m.ô.n.g xuống đất hỏi, “Người Hạ phản ?”

“Phản?” Uông Vĩnh Chiêu hừ một tiếng, “Cái đó là phản?” Hắn nhắc bút luyện chữ, đạm mạc , “Hạ Quốc rối loạn còn là Hạ Quốc của Đại Phượng triều nữa.”

Hắn đang chờ tin tức ngàn dặm tới, xem đến lúc đó Hoàng Thượng tính toán xử trí Uông gia bọn họ thế nào. Bất kể ông định gì thì đều đối sách.

“Phụ ……” Uông Hoài Thiện đất lẩm bẩm mà gọi một tiếng.

Uông Vĩnh Chiêu chẳng thèm để ý tới . Thật lâu , Uông Hoài Thiện ngẩng đầu, về phía cha thở dài , “Mẫu ngài nhất định thể đảm bảo cho chúng an . Ta còn nghĩ dù thế nào ngài cũng đấu hoàng đế, vì mới xin một đạo thánh chỉ bảo mệnh cho bọn họ.”

“Ngươi tin Hoàng Thượng,” Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt giấy mà múa bút, miệng chút để ý , “Đó là chuyện của ngươi.” Nếu Uông Vĩnh Chiêu cungc tin hoàng thượng giống đứa con trai thì sớm c.h.ế.t bao nhiêu .

“Mẫu bảo tin ngài,” Uông Hoài Thiện lên vỗ vỗ mông, “Nàng hề sai.”

“Đừng để nàng nhọc lòng,” Uông Vĩnh Chiêu dừng bút, ngẩng đầu lạnh lùng với , “Để nàng an tâm chăm sóc hai của ngươi lớn lên là , chuyện của ngươi đều sắp xếp.”

“Vâng.” Uông Hoài Thiện tới gần cái bàn, ghé chữ giấy, thấy cân nhắc một hồi mới đặt bút thì nhỏ giọng , “Kỳ thật ngốc như ngài nghĩ, chỉ tàn nhẫn như ngài.”

Nói đến đây dừng một chút khổ , “Tàn nhẫn như ngài đời mấy ?” Người Hạ loạn là chuyện hiếm nhưng lúc xảy chuyện thì hẳn là cha của quạt gió thêm củi.

“Cho nên ngài giúp ông tìm bạc, tìm ngọc tỷ mà đến cũng chịu để ư?” Uông Hoài Thiện nghĩ nghĩ , “Không, ngài còn chờ ông cầu cạnh đánh giặc ?”

Uông Vĩnh Chiêu múa bút dừng, cuối cùng cũng xong chữ nhẹ “Ừ” một tiếng, đạm nhiên , “Cũng hẳn , Hoàng Thượng của ngươi trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lẽ vì thế ông sẽ càng c.h.ế.t cũng chừng.”

Lần nếu hoàng đế cho đường rút lui thì kể cả phản cũng đấu tới cùng. Hắn sẽ đưa mấy con nàng ngoài an còn bản đấu với hoàng đế tới cùng.

Uông Hoài Thiện xong thì thật lâu gì, mãi đó mới , “Mạnh từng với ngài là mà ai thuận theo ngài thì ngài sẽ bỏ qua cho kẻ đó.”

“Mạnh ?” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ liếc mắt hỏi.

“Mạnh ,” Uông Hoài Thiện cầm lấy tờ giấy lên đó ném tới chậu than, bày một tờ giấy trắng khác cho mới , “Ngài cũng đừng hoài nghi là mẫu , mẫu cả đời từng ngài như thế, cho dù là .”

“Cái tính lải nhải của nàng ngươi học 10 phần, nhưng tính cẩn thận của nàng ngươi học năm phần.”

“A.” Uông Hoài Thiện nắm tay ghé lên bàn khẽ một tiếng. Hắn Uông Vĩnh Chiêu một loạt chữ mới , “Mẫu quá mức cẩn thận, nếu thế sẽ trở nên câu nệ, gò ép, sẽ khiến lá gan của nhỏ, cánh nặng nề bay lên cao .”

Loading...