Vừa mới giờ Dần, Uông Vĩnh Trang cùng Uông Vĩnh Trọng tới.
Uông Vĩnh Trang mang theo Uông Thân thị, Uông Vĩnh Trọng thì đến một . Bọn họ ở nhà chính thỉnh an Uông Vĩnh Chiêu và Trương Tiểu Oản xong thì nàng mang theo Uông Đỗ thị cùng Uông Dư thị nhà bếp nấu cơm. lúc đó nàng vẫy tay với Uông Vĩnh Trọng , “Tứ tới gần đây hai bước.”
“Vâng.” Uông Vĩnh Trọng chắp tay đến gần bọn họ hai bước.
“Từ đến nay là trọng. Nàng là vợ cả của , sẽ bạc đãi nàng, chắc là sẽ ở chung thôi đúng ?” Uông Dư thị nhốt ở nội viện chỉ vì cho nàng cửa để lộ tiếng gió. Đời lẽ nàng chỉ thể ngốc ở nội viện thể ngoài.
“Đại tẩu yên tâm.” Uông Vĩnh Trọng thấp giọng .
“Về trong kinh nhờ các ngươi,” Trương Tiểu Oản trầm mặc một chút vẫn khổ hết lời, “Trước tẩu tử gì thì các ngươi tha thứ cho tẩu tử chỉ là phụ nhân nông cạn, ngẫu nhiên chỗ thông tình lý thì cũng thông cảm cho .”
Thấy hai em lời nàng nhẹ lắc đầu, ảm đạm , “Về các ngươi ở kinh thành chúng cũng thể giúp gì, cũng ngày nào mới gặp . Tẩu tử cũng gì cho các , hai phong thư mỗi cầm một bức, khi việc thì dùng.”
Nàng lấy từ ống tay áo hai phong thư giao cho hai , “Ý trưởng của các là chỉ cần thể sống thật , dù tạm thời chịu chút thiệt thòi cũng . Ta cũng nghĩ giống ngài , chỉ cần đều thì những thứ khác quan trọng. Chúng , hai chăm sóc lẫn . Đợi trăm năm còn chờ các tới tiễn một đoạn.”
“Tẩu tử gì thế?” Uông Vĩnh Trang miễn cưỡng , “Ta chắc chắn sẽ bảo vệ tứ , ngài yên tâm.”
Trương Tiểu Oản Uông Vĩnh Trọng , “Tủi cho Tứ .”
Uông Tĩnh Trọng lắc đầu , “Đại tẩu quá lời, ân tình của ngài Vĩnh Trọng ghi tạc trong lòng. Ngài yên tâm, một nhà Uông gia già trẻ chắc chắn đều bình yên vô sự trong kinh.”
“Phải đó đại tẩu.” Uông Vĩnh Trang cũng thêm.
“Huynh mấy chuyện , mang các nàng nấu cơm.” Trương Tiểu Oản lên hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu.
Thấy Uông Vĩnh Chiêu nàng, Trương Tiểu oản nhàn nhạt , “Ngài việc , phòng bếp.”
Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu, lúc Trương Tiểu Oản mới dẫn Uông Đỗ thị và Uông Thân thị xuống.
Ở cạnh cửa thấy Uông Hoài Thiện mang theo Mộc Như Châu ở , Trương Tiểu Oản ôn nhu với , “Đi , phụ và các thúc thúc đang ở bên trong.”
“Vâng.” Uông Hoài Thiện đầu về phía vợ dặn, “Nàng theo mẫu nhé.”
“Vâng.” Mộc Như Châu đáp lời hành lễ. Chờ nhà chính nàng hành lễ với mấy Trương Tiểu Oản.
“Đi theo chúng thôi.” Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng mang tất cả tới nhà bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-411.html.]
Trên đường Uông Đỗ thị tới đỡ nàng, Trương Tiểu Oản cúi đầu nhẹ giọng với nàng , “Ta , cẩn thận đường.”
“Ai, mà, ngài yên tâm.” Uông Đỗ thị khẽ thở dài đó nhẹ giọng với Uông Thân thị bên , “Tam cũng cẩn thận, sáng nay sương lớn nên đường ướt.”
Uông Thân thị thấy giọng nàng ôn nhu hơn nhiều thì trong lòng cũng cảm thán, miệng cũng trả lời, “Vâng, .”
Mấy cùng phòng bếp, Trương Tiểu Oản chủ bếp, đám Uông Đỗ thị thì nhặt rau, xắt rau, Mộc Như Châu thì giúp đỡ cắt thịt. Không đến nửa canh giờ mấy mấy món ăn.
Đến giờ Mão, gần hai mươi của Uông gia quây quần ăn cơm. Nam nhân đầy hai bàn, còn nữ quyến chỉ một bàn với vài vị đương gia phu nhân. Đoàn ăn cơm xong Uông Hoài Thiện mang theo Mộc Như Châu dập đầu với cha để bọn họ lên xe ngựa.
Trương Tiểu Oản ở xe ngựa đám Bình bà tử dắt Hoài Mộ, ôm Hoài Nhân cáo biệt với trai và chị dâu. Nhìn một hồi nàng nhịn đầu rơi nước mắt.
Cuối cùng bọn nhỏ cũng đều lên xe ngựa, Uông Vĩnh Chiêu cũng lên theo. Xe ngựa tiến thẳng con đường phố xá chạy ngoại thành, năm mươi dặm Uông Hoài Thiện vẫn cưỡi ngựa theo bên cạnh.
“Đại ca tiễn xa .” Uông Hoài Mộ ngừng xốc rèm vải lên bên ngoài, mấy nhịn hỏi phụ .
“Để tiễn.”
“Mẫu .” Uông Hoài Mộ gọi lúc vẫn ôm em trai, mắt nhắm .
“Nghe lời phụ thôi.” Trương Tiểu Oản dựa gối mềm suy yếu .
“Mẫu khỏe ?” Uông Hoài Mộ quan tâm Trương Tiểu Oản hỏi, “Trong lòng ngài khó chịu ?”
Trương Tiểu Oản mở mắt với đó Hoài Nhân khó lúc chịu an tĩnh rúc trong lòng nàng nhẹ giọng hỏi, “Hoài Nhân ?”
Uông Hoài Nhân chu miệng, rũ mắt tay nhỏ của , “Hoài Nhân khó chịu trong lòng.”
“Hả?” Trương Tiểu Oản ngây .
“Đại ca năm mà con còn thuộc Tam Tự Kinh thì sẽ đưa con ngựa con định tặng cho con cho Mộ ca ca……” Uông Hoài Nhân ngượng ngùng , “Hoài Nhân ngốc nên mãi vẫn thuộc, tối hôm qua con thuộc nhưng ăn cơm xong là con nhớ .”
“Năm là dài đó,” Trương Tiểu Oản , nhẹ giọng với , “Hoài Nhân học thêm mấy ngày nữa thì chắc chắn sẽ quên, ngựa con chắc chắn sẽ là của Hoài Nhân.”
“ thế,” Uông Hoài Mộ chuyển từ bên trái cha sang bên để gần và em. Hắn với em trai, “Nếu đường bướng bỉnh mà chăm học thêm vài chữ thì cần sang năm, đợi về tới nhà là thể .”
Uông Hoài Nhân xong thì nhẹ nhàng thở dài, “Ai……”