XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 415
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:11:07
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay ăn sáng xong Hoài Nhân mới mang ngoài. Trương Tiểu Oản thấy thế thì lấy khăn lau khóe mắt. Thấy nàng sắp nức nở, Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nàng , “Ta sẽ để ở một bên , canh chừng .”
Trương Tiểu Oản ngừng tay, cẩn thận liếc trộm một cái, ai ngờ Uông Vĩnh Chiêu bắt đó trừng một cái trở về.
“Ta tất nhiên là tin lão gia.” Trương Tiểu Oản vội .
Thấy nàng tí thành ý nào, Uông Vĩnh Chiêu thật sự bất mãn nhưng vẫn rên một tiếng, đợi nàng mặc áo xong cho hai đứa con trai, kiểm tra kỹ giày mới dắt Hoài Mộ, bế Hoài Nhân ngoài.
Trương Tiểu Oản tiễn bọn họ ngoài, ba cha con xa mới đầu Bình bà tử thở dài , “Hai ngày còn nghĩ thể quá nuông chiều tụi nó , nhưng lúc tụi nó chịu khổ trong lòng luyến tiếc cực kỳ, đau lòng quá.”
“Người mẫu đều như thế.” Bình bà đây đỡ nàng.
Trương Tiểu Oản cuối cùng vẫn thấy mấy đứa con trai đưa về thì đành nhà chính.
Cuối tháng 11, biên mạc rét lạnh. Đám Trương Tiểu Bảo buôn bán ở phía nam trở , Trương Tiểu Oản trấn Bạch Dương một chuyến, mang về vài thứ. Lần Trương Tiểu Bảo trở về cố hương mang theo chút đồ lặt vặt cho Chu Điền đồng thời mang một ít đồ lặt vặt Chu đại thẩm mang cho nhà họ, trong đó cũng chút đồ cho Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản còn hai con thỏ trắng nõn và mấy chục cân thịt lợn rừng phơi khô. Lúc nàng Trương Tiểu Bảo thật cẩn thận ôm hai con thỏ thì hoảng sợ. Nghe Tiểu Bảo đó là do Chu Đại Tráng đại ca bảo mang cho nàng. Lúc nàng lập tức sửng sốt, trong lòng là ngũ vị tạp trần nhưng rốt cuộc vẫn đem hai con thỏ về, ngoài còn thịt lợn rừng do tự tay săn .
Trên đường nam bắc mất hai tháng mà Tiểu Bảo vẫn nuôi hai con thỏ thì khẳng định là phí ít tâm tư, chỉ sợ cũng là nhờ vả dặn dò cẩn thận. Nàng rời thôn Ngô Đồng nhiều năm, Chu Đại Tráng tiểu tử trông như thế nào nàng còn nhớ rõ. Chỉ nhớ năm đó nàng gả cho khác tới nhà nàng ăn vạ, lăn lộn mặt đất một hồi mới Chu đại thẩm lôi .
Con thỏ thực ngoan, ở trong sọt tre an tĩnh cực kỳ. Trương Tiểu Oản phủ, do dự một chút vẫn để Bình bà tử thả con thỏ ở trong bếp nuôi.
Bữa tối nàng hầu hạ ba cha con dùng bữa xong, Uông Vĩnh Chiêu về tiền viện mà ở trong phòng xem công vụ. Trương Tiểu Oản giá thêu hoa, Bình bà tử lúc nhỏ giọng tiến nhẹ với nàng, “Mới nha trong phòng bếp tới báo là qua thì thấy thỏ lạc mất một con.”
“Sao thế ?” Trương Tiểu Oản suy tư , “Tiểu trứng thối ?”
“Ai nha,” Bình bà đ.ấ.m đùi , “Chẳng lẽ là tiểu công tử cầm ?”
“Đi xem xem.” Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ lắc đầu , “Tìm thì đưa về, với Hoài Nhân nếu thành thật ngủ thì sẽ qua đánh m.ô.n.g .”
Uông Vĩnh Chiêu nàng đe dọa con thì ngước mắt nàng một cái, miệng đạm mạc , “Hoài Nhân tinh lực , ngủ muộn chút cũng .”
Trương Tiểu Oản với đó phất tay để bà tử xuống, còn thì cúi đầu tiếp tục thêu. Thấy nàng chăm chú cầm kim chỉ thêu áo cho , Uông Vĩnh Chiêu cũng lên tiếng mà an tâm xử lý công việc.
Ngày thứ hai, Uông Vĩnh Chiêu cửa. Đến cơm trưa về hậu viện ăn cơm mới với Trương Tiểu Oản, “Hoài Nhân hai con thỏ , sách thuộc lòng nên cũng đồng ý với .”
Trương Tiểu Oản ngẩn , nhưng vẫn gật gật đầu. Chờ lúc Hoài Mộ nắm tay Hoài Nhân xin nàng con thỏ thì nàng gật đầu , “Con ngoan ngoãn ăn cơm xong mẫu sẽ cho con.”
Nói xong nàng để bà Bảy mang hai đứa nhỏ rửa tay còn mang theo Bình bà cửa để quản sự bưng đồ ăn lên. Xong xuôi nàng mới nhỏ với Bình bà tử, “Đi trấn tìm hai con thỏ trắng cho tiểu công tử.”
Bình bà hành lễ, chờ nàng tưoi trong bà mới việc. Trương Tiểu Oản cho rằng việc chỉ là việc nhỏ, chẳng qua nàng con nhỏ hiểu chuyện c.h.ế.t con thỏ mà cố nhân quản ngàn dặm xa xôi tặng đến. ai ngờ Uông Vĩnh Chiêu , buổi sáng hôm nay nàng còn đang giường ở nhà chính thêu áo thì thấy bà Bảy chạy như lửa đốt m.ô.n.g mà báo cáo, “Không xong , đại lão gia phòng bếp g.i.ế.c hai con thỏ trắng . Kể cả thịt ngài mang về mấy hôm cũng ngài mang cho chó ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-415.html.]
Trương Tiểu Oản vội xuống đất xỏ giày hỏi, “Sao thế?”
“Nô tỳ ,” bà Bảy vỗ n.g.ự.c thở dốc , “Nô tỳ thấy lão gia nổi giận đùng đùng tới phòng bếp ở hậu viện thì cùng Bình tỷ theo. Ai ngờ chuyện như thế, Bình tỷ để nô tỳ về báo cho ngài, để ngài tính toán.”
“Ta tính cái gì?” Trương Tiểu Oản nhíu mày bước nhanh ngoài.
“Ngài chậm chút, mặt đất trơn lắm.”
Trương Tiểu Oản đến nhà chính, cầm áo lông cáo vắt bình phong mặc lên thì cửa ai đó đá văng. Uông Vĩnh Chiêu lúc còn mặc áo lông cáo sáng nay nàng mặc cho đang ở cửa giận trừng nàng, “Ngươi ?”
“Thì tìm ngài.”
“Tìm ?” Uông Vĩnh Chiêu hung hăng kéo găng tay da Trương Tiểu Oản cho đó nặng nề ném xuống đất mắng, “Ta thấy ngươi đang về nhà đẻ thì !”
Đầu tiên Trương Tiểu Oản bộ dạng hung ác nhiều năm của cho hoảng sợ, ngay đó nàng mới lĩnh ngộ chuyện là thế nào. Rốt cuộc nàng quá khinh thường , chuyện trong phủ, trong trấn gì mà .
“Ta về nhà đẻ gì?” Trương Tiểu Oản lúc chỉ cảm thấy đầu to bằng hai, nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh , “Ta ngài đang giận, cũng chuyện gì chọc đến ngài nên tới xem.”
“Chuyện gì chọc ?” Uông Vĩnh Chiêu lạnh, bước đến chủ vị, xốc bào xuống, trong mắt còn ánh lửa hừng hực.
“Phu nhân.” Giang Tiểu Sơn trốn ở ngoài cửa lúc sắp . Đám bà tử cũng lặng ngắt như tờ. Mắt thấy đáng thương hơn , Trương Tiểu Oản vẫy vẫy tay, “Đều ngoài .”
Nàng hạ lệnh, bà tử và Giang Tiểu Sơn còn hộ vệ tất cả đều như bôi dầu chân mà trốn luôn, chỉ để Trương Tiểu Oản cửa đóng , nhắm mắt nghĩ: Chuyện gì thế .
“Ngài lạnh ?” Chỉ nhắm mắt một tẹo Trương Tiểu Oản trợn mắt về phía Uông Vĩnh Chiêu, qua , “Uống ly sâm ấm nhé?”
Uông Vĩnh Chiêu cứng , từ chối luôn, “Không cần.”
Trương Tiểu Oản để ý tới mà phòng cầm ly của để mặt , “Ta bảo đều xuống nên chẳng còn ai ở bên ngoài mà sai nữa, ngài uống tạm của .”
“Ngươi để uống thừa hả?” Uông Vĩnh Chiêu càng thêm giận thể át.
Trương Tiểu Oản từ đến nay dễ đối phó, chỉ là đời nàng chỉ theo Uông Vĩnh Chiêu nghĩa là nàng hiểu nam nhân. Ngược , nàng còn hiểu bọn họ nghĩ gì nên trong miệng nhàn nhạt trả lời, “Cũng chỉ ngài uống , nếu đổi là khác thì dù là thần tiên trời thì cũng khong cho uống.”
Uông Vĩnh Chiêu thế thì trừng mắt, vốn tức giận nhưng vô cớ vì những lời mà tức . Thật lâu mới cứng đờ duỗi tay bưng chén nhấp một ngụm nhỏ đó nặng nề đặt chén lên bàn , “Lạnh.”
Trong phủ mới yên bao lâu chứ? Chuyện bên ngoài nhiều, ngày mùa đông cực lạnh, cuộc sống ở biên mạc khổ thật sự. Trương Tiểu Oản thật sự ở lúc thấy tức giận nên duỗi tay qua lấy chén uống một ngụm đó mặt đổi sắc với Uông Vĩnh Chiêu, “Thiếp uống lạnh, ngài uống thử xem.”
Uông Vĩnh Chiêu nàng duỗi tay đưa chén qua hồi lâu đó một lời dậy bế nàng lên trở về phòng ngủ. Trên đường gió lạnh thổi tới, Trương Tiểu Oản một tay ôm cổ , một tay đem áo choàng bọc cho , miệng ôn nhu với đang bước nhanh , “Cũng ngài, ngài là chủ nhân cả phủ, con cũng lớn như thế mà động tí là tức giận thế?”
“Lắm miệng.” Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng ở trong gió lạnh còn dám nhiều thì tay vung lên đè đầu nàng n.g.ự.c , đó nhanh về phòng.