XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 418
Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:12:38
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong thư bà tử ba bọn họ tới Nam Cương thì hề trọng dụng mà điều việc thêu thùa may vá, hầu hạ chủ tử. từ tết mấy bọn họ an bài tới bên Thiện Vương Phi, lúc bọn họ mới Thiện Vương Phi đẻ non hai tháng.
Nguyên nhân Thiện Vương Phi đẻ non cũng bà tử rõ ràng ở trong thư. Hóa lai là do cha của Thiện Vương Phi, Mộc phủ thổ ty đại nhân hại. Trước đó Thiện Vương ngăn cản cho Vương Phi gặp cha nhưng nàng vẫn khăng khăng đòi gặp. Ngày thứ hai khi gặp, Thiện Vương theo ý của thổ ty đại nhân, cứ thế rời khỏi sơn trại của bọn họ. Đến đêm thì đứa nhỏ của Vương Phi sảy. Bên ngoài cosnguowif truyền việc Vương Phi sảy thai, còn là do trại chủ tặng cho Thiện Vương lễ gặp mặt. Việc hiện tại nháo đến Nam Cương ồn ào huyên náo, mấy bà tử cảm thấy là nên truyền tin đây với phu nhân.
“Nếu truyền đến ồn ào huyên náo, bên ngoài thật nhiều thì các ngươi tính toán cho ?” Trương Tiểu Oản ném lá thư rõ ràng đó lên bàn, nhắm mắt nhàn nhạt .
“Phu nhân.” Bình bà tử lâu quỳ mặt nàng lúc quỳ xuống.
“Ngươi từ ?” Trương Tiểu Oản hỏi một câu.
“Nửa chữ cũng .” Bình bà quả quyết phủ nhận.
Trương Tiểu Oản thở một dài, lạnh lùng mà một tiếng, “Quả thực cứ thiện tâm là thiện báo.” Dứt lời nàng cầm thư lên về phía hành lang dài phía đông.
“Phu nhân.” Bình bà ở bên nàng vội vàng gọi.
Trương Tiểu Oản dừng bước, hít một thật sâu mới đầu với bà , “Không việc gì, chỉ tìm lão gia trò chuyện, ngươi phòng bếp xem đồ ăn giúp .” Dứt lời nàng bước nhanh đến tiền viện.
Một đường qua hành lang, tiến đến thư phòng Trương Tiểu Oản mới chậm . Lúc thủ vệ thấy nàng thì hành lễ. Trương Tiểu Oản nhẹ gật đầu trong.
“Phu nhân, ngài tới……” Sắp đến cửa thì Giang Tiểu Sơn mở cửa tươi , “Ngài mau , lão gia đang chờ ngài đó.” Hắn dứt lời thì cái bút lông bay tới đập lên đầu . Giang Tiểu Sơn tức khắc méo mặt, đầu đại nhân nhà hỏi, “Sao ngài đánh tiểu nhân?”
Nếu là ngày thường Trương Tiểu Oản sớm nở nụ nhưng lúc nàng thể nổi vì thế khi tiến nàng chỉ đạm mạc với Giang Tiểu Sơn, “Đi ngoài chờ, lời với lão gia.”
Thấy sắc mặt nàng đúng, dịu dàng hiền lành như ngày thường, Giang Tiểu Sơn lập tức khom lưng nhỏ “Vâng” đó nhẹ nhàng ngoài, đóng cửa .
Lúc Uông Vĩnh Chiêu vốn đang công văn ngẩng lên nhướng mày hỏi nàng, “Chuyện gì?”
Trương Tiểu Oản hé răng, an tĩnh mà đến bên , cầm thư trong tay đưa cho . Đợi Uông Vĩnh Chiêu xong, sắc mặt trầm xuống nàng mới , “Ngài ?”
Uông Vĩnh Chiêu ngẩng đầu, nhẹ gật một cái. Trương Tiểu Oản thấy thế thì khổ một tiếng, đỡ cái bàn thở hổn hển. Đợi kéo nàng lòng nàng mới che mặt , “Đứa con khổ của , sẽ thương tâm đến thế nào.”
Uông Vĩnh Chiêu ôm chặt nàng, vỗ nhẹ lưng nàng , “Không , hiện tại bà tử của ngươi ở đó chăm sóc, đến năm hài tử thôi.”
“Hắn thế nào với ngài?” Trương Tiểu Oản nhịn nước mắt hỏi. Nàng tin Uông Vĩnh Chiêu ngọn nguồn.
“Chỉ tiểu Vương Phi của mất cảnh giác,” Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhàng bâng quơ , “Ngày sẽ tái phạm nữa.”
Trương Tiểu Oản thật lâu , cuối cùng chỉ hỏi, “Chiến sự thì ?”
“Không việc gì, là tướng quân, trận nào thể thắng chứ?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt , “Ngươi yên tâm.”
Trương Tiểu Oản hỏi đến đây là quá giới hạn, nếu còn hỏi nữa thì chính là nàng vô lý. Đến nước nàng cũng nữa, chỉ thể yên lặng năm trong n.g.ự.c Uông Vĩnh Chiêu thật lâu, mắt mệt mỏi nhắm . Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn ôm nàng, thẳng đến khi nàng nhắm mắt mới nhẹ nhàng bên tai nàng, “Không cần nghĩ nhiều, sẽ nhi tử, chúng sẽ tôn tử.”
“Còn thể như thế nào?” Trương Tiểu Oản đờ đẫn , “Chỉ thể như thế.”
chuyện xảy sẽ để dấu vết, từ nay về trong lòng đứa con đáng thương của nàng sẽ một vết thương lòng. Lúc nàng thà rằng yêu thích Vương Phi của như thế. Dù nghĩ là ích kỷ nhưng nếu thích thì sẽ đau thương.
Đã nhiều ngày nay cảm xúc của Trương Tiểu Oản xuống thấp, Uông Hoài Mộ dọn cái bàn của tới gian ngoài trong phòng . Lúc nàng thêu thùa may vá thì ở một bên sách. Hoài Nhân ngày thường thích chạy loạn cũng thường đến chỗ Trương Tiểu Oản để nàng đòi uống nước, thấy tươi mới rời , tiếp tục mang theo thị vệ xông loạn khắp nơi.
Uông Đỗ thị nhiều ngày nay cũng tới thỉnh an Trương Tiểu Oản thường xuyên, giỡn vài câu với nàng mới rời . Nàng hề nhắc tới những việc hồn loạn trong phủ, mà tự cùng quản gia xử lý cho .
Rốt cuộc tới gần cuối năm nên Trương Tiểu Oản cũng thể cứ tinh thần sa sút. Nàng cố gắng vực tinh thần dậy để chăm lo việc lớn nhỏ trong phủ. Bận rộn một hồi thì tâm tình của nàng cũng hơn, lo lắng cũng chôn sâu trong đáy lòng.
Mấy đứa nhỏ trong phủ sinh khí bừng bừng, Trương Tiểu Oản cũng quấy nhiễu sự an bình của bọn chúng. Hai đứa con trai của nàng đều do nàng ôm lòng dạy từng chữ lớn lên. Cho dù hiện tại chúng lớn hơn nhưng vẫn quấn nàng. Nếu nàng vui thì đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới chúng.
Đến 30 tết, Uông gia lớn lớn bé bé tế tổ xong, chờ đốt pháo xong Trương Tiểu Oản từ đường niệm kinh. Nàng quỳ niệm hai canh giờ, Uông Vĩnh Chiêu cũng quỳ gối phía ôm nàng hai canh giờ. Đến giờ Dần, Trương Tiểu Oản tinh thần cực , Uông Vĩnh Chiêu kéo nàng lên, khỏi từ đường theo hầu cầm đèn lồng. Nàng nhẹ với , “Ta phòng bếp cán bột mì cho ngài và mấy đứa nhỏ, ngài nhóm lửa cho nhé.”
Uông Vĩnh Chiêu thì cúi đầu nàng, thấy nàng ngước đôi mắt nhu hòa thì lập tức cũng . Thiện Vương cái gì mà thương tâm, cho rằng thế gian nữ tử nào cũng như ? Hắn một thế còn đòi một vợ giống thế thì lấy ? Trên đời há chuyện như thế?
Uông Vĩnh Chiêu vươn tay sờ sờ khuôn mặt ấm áp của nàng, khóe miệng cong lên đáp, “Được.”
Trên đường xuống bếp, Trương Tiểu Oản nhẹ giọng khẽ với Uông Vĩnh Chiêu , “Kỳ thật nghĩ kỹ thì cũng . niệm xong kinh thì trong lòng cũng an tâm nhiều. Ngày chúng tìm một ngôi chùa, mang theo mấy đứa nhỏ quyền tiền đèn dầu nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-418.html.]
“Ừ.”
Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ , “15 tháng giêng , những thương nhân ăn xin lưu lạc qua đều thể tới Hướng Thực Trai ăn hai bữa cơm, ngài xem ?”
“Được.” Chỉ cần nàng tâm an thì , mấy đồng tiền đó cũng .
Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm lấy tay đang ôm eo nàng, nghiêng đầu mỉm . Những nhẫn nhịn ngày thường chỉ cần đổi lấy đằng chống đỡ cho nàng. Nói cũng , nếu nàng nảy sinh tình cảm với , luôn thờ ơ lạnh nhạt hết thảy, duy trì tỉnh táo để thấy rõ cái gì thì sợ là nàng sẽ mê hoặc, thể cho cái . Nếu thế sợ là nàng sớm bỏ rơi?
Mấy năm nay tính hề bạc đãi nàng nên nàng đối xử với một chút cũng gì . Những gì nàng cho thì đều trả .
Qua tháng giêng đến tháng hai thì phía nam đại chiến, Uông Vĩnh Chiêu điều một ngàn tinh binh đêm ngày hành quân tới Nam Cương.
Tháng Uông Hoài Nhân năm tuổi, tuổi mụ là sáu tuổi. Đứa nhỏ lo lắng cho trai đang đánh giặc ở phía nam nên buổi sáng nay tới thỉnh an, mặc bộ áo giáp nhỏ của đó mới tới chỗ Trương Tiểu Oản , “Mẫu yên tâm, Hoài Nhân sẽ đón đại ca về nhà.”
Dứt lời đầu sai gã sai vặt của dắt con ngựa con mà lúc ăn tết đại ca cho mang về quà cho tới để cưỡi đón trai.
Uông Hoài Mộ chỉ đành kéo tay , “Hiện nay thể , phụ còn cho phép .”
“Phụ ……” Hoài Nhân lập tức về phía Uông Vĩnh Chiêu đang ở chủ vị gọi.
“Lại đây.”
Uông Hoài Nhân tới thì Uông Vĩnh Chiêu tung một quyền đánh về phía . Tiểu Hoài Nhân ngả tránh, đó xoay tung nắm đ.ấ.m nhỏ xíu lên mặt Uông Vĩnh Chiêu. Lúc Uông Vĩnh Chiêu nghiêng đầu qua một bên thì tay của vung tới. Uông Vĩnh Chiêu ngửa đầu tránh thoát thế tấn công của con , bàn tay to bắt tay nhỏ, đạm mạc , “Không đủ sức, chờ thể thoát tay lai .”
Uông Hoài Nhân dùng sức lắc lắc cũng thoát nên vội hắc hắc, đó chớp mắt với cha , “Phụ , mẫu đang lườm ngài kìa.”
Uông Vĩnh Chiêu đầu Trương Tiểu Oản, Uông Hoài Nhân mượn cơ hội giãy dụa nhưng đáng tiếc đôi mắt nhưng sức lực tay hề giảm.
Kế thành, Uông Hoài Nhân bày kế khác , “Phụ , Mộ ca ca chuyện với ngài kìa.”
Uông Hoài Mộ thấy em trai kéo cả thì chỉ đành tiến lên chắp tay , “Phụ , Hoài Mộ chuyện ……”
Lúc Uông Vĩnh Chiêu mới buông tay Hoài Nhân cùng Hoài Mộ hòa nhã , “Con .”
“Hoài Mộ là phụ nên canh trừng Hoài Nhân nhiều một chút, tối qua chui gầm giường của con dọa Uông Thuận sợ đến ngã .”
“Đó là Uông Thuận lá gan nhỏ, Mộ ca ca sợ đấy thôi?” Uông Hoài Nhân lúc chui trong n.g.ự.c , uống một ngụm nước nàng đút cho đó cho là đúng .
“Ai.” Thấy Uông Hoài Mộ lắc đầu , “Đệ bướng bỉnh, thế nào cũng lời. Nếu cứ thế đón đại ca thì sẽ đét mông.”
“Ai bảo thế,” Uông Hoài Nhân quệt miệng, đầu với Trương Tiểu Oản, “Ngài tin con , ngày mai con sẽ đánh thắng cha đó đón đại ca về cho ngài.”
Trương Tiểu Oản sờ sờ tóc , ôn nhu với , “Được, nhưng tiên ăn sáng , học bài, ?”
“Được.” Uông Hoài Nhân gật đầu, dựa trong lòng nàng, đó với Uông Hoài Mộ, còn chớp chớp mắt , “Ca ca, gã sai vặt của lá gan nhỏ, bỏ thôi. Đệ cho gã sai vặt của đó.”
Gã sai vặt của Hoài Nhân là Uông Dũng thấy thế thì mắt tỏa sáng Uông Hoài Mộ đắm đuối. Hắn cực kỳ sang chỗ nhị công tử, chứ tiểu công tử quá mức nghịch ngợm, thường xuyên tìm thấy . Lúc quản gia hỏi thì căn bản chủ tử của .
Uông Hoài Mộ thể em trai đang chủ ý gì vì thế khỏi lắc đầu , “Lại nghịch ngợm, vẫn để phụ giáo huấn thôi.”
Uông Vĩnh Chiêu xong thì mỉm , dậy về phía nhà chính. Trương Tiểu Oản hai tay dắt hai đứa con phía , miệng với Hoài Mộ, “Lúc phụ thể dạy, đai ca ở nhà thì con dạy . Con tự nghĩ biện pháp mẫu quản cho , ?”
Uông Hoài Mộ xong thì gật đầu đáp, “Con , mẫu yên tâm.”
Trương Tiểu Oản khuôn mặt lộ chút bằng phẳng của Hoài Mộ thì trong lòng mấy phần vui mừng. Hắn giống cha nàng, nhưng là em và .
Lúc Uông Vĩnh Chiêu đầu, Trương Tiểu Oản với , “Ngài vẫn nên dắt tiểu nghịch ngợm nhà chúng thôi, đừng để giữa đường chạy mất.”
Uông Hoài Nhân đang tránh thoát khỏi tay thấy thế thì chỉ dừng , ngoan ngoãn để chuyển tay nhỏ qua cho cha dắt.
“Đi sang bên .” Lúc một cơn gió thổi tới, Uông Vĩnh Chiêu chắn mặt Trương Tiểu Oản, chờ gió ngừng thổi đầu với phụ nhân phía .
“Đã .” Phụ nhân nhẹ nhàng lên tiếng, tới bên khoác lấy tay . Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nàng, thấy nàng giương mắt thì mới thu ánh mắt .