XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:43:37
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng quá tham lam, nhưng nàng đối với . Chỉ cần bà giống một thì nàng sẽ tôn kính bà như cũ. Dù thì nếu nàng tranh đoạt thì lấy ngày hôm nay?

Nếu như miệt mài theo đuổi, chỉ so với những khác thì Mộc Như Châu cũng là một đứa con dâu , tiến thối thoả đáng. Sáng tối Trương Tiểu Oản đều gặp nàng hai , cùng trò chuyện, coi như . Hẳn là Hoài Thiện và nàng ân ái nhưng vẫn thể tôn trọng như khách.

Sau khi chuyện với Hoài Thiện, nàng cũng mặc Mộc Như Châu. Nàng vốn còn lạnh nhạt với đứa con dâu để dạy dỗ nàng một hai nhưng cũng giống như Uông Vĩnh Chiêu báo với nàng: thứ nàng cho thì đứa con dâu chắc , ngược còn biến khéo thành vụng. Giống như chuyện tìm bà tử giúp nàng lúc , chỉ khiến nàng phản cảm và thấy nàng nhiều chuyện.

Hiện tại nàng và con dâu sớm tối đều chuyện nửa nén hương, lời cũng vui vẻ. Ngẫu nhiên Hoài Thiện mang nàng tới dùng bữa, hai vợ chồng thoạt vẫn ân ái. Trên bàn ăn, Trương Tiểu Oản cũng mặt con dâu chuyện nhà nữa mà chỉ lo lắng cho Uông Vĩnh Chiêu và hai đứa con trai nhỏ, còn thì mặc kệ hai vợ chồng con cả.

Sau khi Lưu Tam Nương an táng là tới tháng 7. Những ngày đầu tháng thời tiết biên mạc nóng bức, ngày Mộc Như Châu ở trong viện của bọn họ đột nhiên té xỉu. Hoàng Sầm qua xem mạch thai hơn ba tháng.

“Hơn ba tháng, nàng cũng khỏe mạnh thật đất.” Uông Đỗ thị tin tới thăm Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng , “Muội chớ lời , để tính xem.” Tính đứa nhỏ hẳn là hoài đường hồi kinh. Khi đó tin về tang lễ của Lưu Tam Nương còn truyền .

Thấy Trương Tiểu Oản cúi đầu trầm tĩnh, Uông Đỗ thị vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cho là đúng , “Ngài chớ trách mạo phạm thông gia lão thái gia và lão phu nhân nhưng nữa thì việc thai khi lão thái gia an táng xong thế nào? Nơi cách phía nam vạn dặm, ai chuyện trong nhà là thế nào? Đứa nhỏ đến là việc vui, ngài chớ ngoài nọ mà phí tâm lo lắng.”

Trương Tiểu Oản thì , Bình bà đổ thêm cho Uông Đỗ thị cũng , “Phu nhân chỉ là cẩn thận.”

“Hiện giờ cần cẩn thận như , hơn nữa Thiện Vương Phi cũng là bản lĩnh, nàng còn sợ ai ?” Uông Đỗ thị dứt lời thì uống ngụm đó dậy nhàn nhạt , “Muội sẽ ngài thăm Thiện Vương Phi xem nàng khỏe .”

“Đi , nhờ vất vả một chuyến.” Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu, dùng ánh mắt hiệu cho Uông Đỗ thị đến lúc đó chuyện uyển chuyển chút.

Uông Đỗ thị gật gật đầu hành lễ với nàng mang theo bà tử rời . Trên đường, bà tử nhẹ giọng với Uông Đỗ thị, “chuyện vui phu nhân xem một cái ?”

Uông Đỗ thị che khăn khẽ gì. Để Thiện Vương Phi tiên ở mặt thím như nàng chơi uy phong là . Còn nàng mặt chồng dùng chút tâm kế đáng thương thì đời cũng đừng mơ. Nàng cũng nghĩ xem chồng một đường đấu tới đây bao giờ chịu thiệt. Một tiểu bối như nàng mặt chồng cả đời sát phạt quyết đoán chơi tâm nhãn khiến Uông Đỗ thị cũng bật .

Hơn ba tháng, nàng coi trong phủ đều ngốc ai . Chẳng qua cha chồng nàng lười thèm lên tiếng mà để mặc nàng thì đúng hơn.

Mấy ngày đầu bụng Mộc Như Châu thoải mái cực kỳ. Trương Tiểu Oản phái tặng thuốc qua vài , hôm nàng thăm và ôn nhu an ủi vài câu. Mộc Như Châu lôi kéo tay nàng, chảy nước mắt một hồi lâu mới với Uông gia.

Trương Tiểu Oản nhẹ giọng an ủi nàng vài câu để nàng giải sầu dưỡng thai.

Ngày đại phu mù tới ăn chực chỗ nàng, ăn xong ông chút khách khí với TrươngTiểu Oản, “Nhìn ngươi tâm tư thiện lương nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất.”

“Làm mẫu khó, bà bà cũng thế.” Lão đại phu khách khí, nhưng tính thì ông cũng là trưởng bối, tận tình dạy dỗ Hoài Mộ nên Trương Tiểu Oản cũng để bụng mà ôn hòa với ông .

“Tôn tử cũng thích?”

“Ai, thích, nhưng cũng chờ cho thích mới .” Trương Tiểu Oản , rót thêm cho ông đó cẩn thận kiểm tra độ ấm mới để tay ông , ôn hòa tiếp, “Con cháu đều phúc của con cháu, nếu vẫn còn ở với thì cứ kệ thôi.”

“Ngươi cũng coi như nghĩ thoáng.” Lão đại phu hừ hừ.

Trước nàng tàn nhẫn, nay nàng nghĩ thoáng, Trương Tiểu Oản dở dở , chỉ đành đáp, “Còn thể như thế nào, cuộc sống vẫn tiếp tục thôi.”

Lão đại phu hừ hừ, uống xong thì móc từ trong tay áo hai cái bình sứ , “Để bổ khí, nhứo ăn đều.” Dứt lời ông cao giọng kêu gã sai vặt dìu trở về. Đi tới cửa lão đầu nhi còn lẩm bẩm một câu, “Thịt ba chỉ thơm như , chắc chê ăn nhiều nên mới cho ăn thứ bỏ , đúng là đồ xa.”

Ông ăn xong còn mắng hai câu mới chịu. Đợi ông bà Tám thu thập chén đũa khép miệng, nghiêng đầu với Trương Tiểu Oản, “Ngài đừng dựa ông nữa, càng dựa tính tình càng trẻ con.”

“Ông năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hủ.” Trương Tiểu Oản lắc đầu .

Bà Tám cũng gật đầu.

“Kêu nha tới dọn .” Trương Tiểu Oản vươn tay kéo bà , “Ngươi nghỉ chút, đợi lát nữa cửa phủ giúp xem lão gia mang ba vị công tử về .”

“Ai da,” bà Tám sắc trời , “Lại sắp giờ Dậu , thời gian trôi nhanh thế nhỉ?” Dứt lời bà cũng mặc kệ Trương Tiểu Oản cái gì mà cửa gọi nha tới. Nhìn các nàng dọn chén bát bưng xuống, lau bàn và mặt đất xong bà mới dậy với Trương Tiểu Oản lúc đang may vá, “Nô tỳ sẽ gọi bà Bảy tới đây mới cửa .”

“Ừ.” Trương Tiểu Oản gật đầu.

Thiện Vương phủ thì lập tức về sân của để thăm Vương Phi. Thấy nàng đang giường sách thì , “Xem ít sách thôi, đừng để hỏng mắt.”

“Chàng trở .” Mộc Như Châu thấy vội xuống giường, “Có nóng ?”

“Không .” Uông Hoài Thiện lắc đầu, “Nàng thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-422.html.]

“Ta ở trong phòng đặt chậu băng thì nóng .” Mộc Như Châu đỡ bụng đến gần , đón lấy khăn mặt từ nha lau mặt cho .

“Vậy là , nếu nóng thì bảo mang thêm băng .”

“Đã .” Nói đến đây Mộc Như Châu hỏi, “Chàng thỉnh an mẫu ?”

“Chưa.” Uông Hoài Thiện .

“Ta với .” Mộc Như Châu nhịn nhếch khóe miệng, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.

“Không cần ,” Uông Hoài Thiện sờ sờ bụng nàng , “Ta với phụ là sáng mai tới dập đầu bù hom nay. Tối nay ăn tối với nàng ở trong viện .”

“Phụ đồng ý ?” Mộc Như Châu ngước mắt, hỏi bâng quơ.

“Ừ.” Uông Hoài Thiện gật đầu, đón lấy khăn trong tay nàng , “Nàng , đừng để mệt.”

Mộc Như Châu đến xinh , trừng , “Ta nào yếu ớt như thế.”

Uông Hoài Thiện khẽ một chút, vỗ nhẹ mặt nàng , “Đi thôi.”

Trong nhà Hoài Mộ 13, cũng nữ quyến của quan tới thăm dò mai. Có khi gặp Hoài Mộ, Trương Tiểu Oản sẽ đánh giá mãi. Ban đầu Hoài Mộ còn thẹn thùng nhưng đó cũng bình tĩnh hào phóng hơn.

Nói đến việc hôn nhân, Trương Tiểu Oản kinh ngạc vì thái độ bình thản của Hoài Mộ. Nàng với một nhưng tự nhiên hào phóng , “Chỉ cần mẫu trúng, là cô nương dịu dàng là , con sẽ thích nàng.”

Đến đêm Trương Tiểu Oản cùng Uông Vĩnh Chiêu buồn bực , “Hoài Mộ cưới thê tử .”

“Làm ?”

Trương Tiểu Oản kể chuyện ban ngày chuyện với Hoài Mộ ở trong nhà kho. Nàng dứt lời thì Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng chê nàng, “Là ngươi nhắc tới, như ngươi , thế ngươi còn cằn nhằn cái gì?”

Trương Tiểu Oản xong thì thở dài, “Ta nào , chỉ xem, nếu thích cô nương nhà ai. Nào lời nghẹn họng.”

“Hắn Hoài Thiện, hôn sự của một ngươi chủ là .” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt .

Trương Tiểu Oản ngẩng đầu , đó bò trong n.g.ự.c thở dài.

“Hử?” Uông Vĩnh Chiêu sờ lỗ tai nàng.

“Hài tử càng lớn càng bây giờ.” Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu, suy nghĩ một hồi , “Ta nhất định nghĩ biện pháp theo chân bọn họ mới .” Hoài Mộ quá ngoan, nàng cái gì thì chính là cái đó. Hoài Nhân quá , ngoài mặt thì lời nhưng ngấm ngầm trái, nàng mắng thế nào cũng sợ.

Thấy nàng thật nghiêm túc, Uông Vĩnh Chiêu , nhẹ vỗ lưng nàng , “Hài nhi quá ngoan ngươi , quá nghịch ngợm ngươi cũng , ai trong lòng ngươi nghĩ thế nào.”

Hắn hiểu rõ hết nguyên nhân ngọn nguồn mà còn lời nên Trương Tiểu Oản chỉ thể cúi đầu như thấy.

Tháng mười nơi biên mạc đông, Trương Tiểu Oản để Mộc Như Châu cần tới thỉnh an sáng sớm, miễn cho cảm lạnh.

Bởi vì phận của Mộc Như Châu nên đám nữ quyến của quan viên xung quanh cũng đều tới bái kiến, nhưng đó ai tới nữa. Mộc Như Châu bảo nha mời Tiêu phu nhân tới, tính tình bà sang sảng tương đồng với nàng nên cũng coi như hòa hợp. Chậm rãi cũngc ó phu nhân nhà khác rảnh rỗi tới thỉnh an Trương Tiểu Oản thì cũng qua vài câu với Thiện Vương Phi. Trong thời gian ngắn Thiện Vương Phi cũng qua tồi với các vị phu nhân.

Cứ thế, chờ qua tết, đến ngày 25 tháng giêng, Mộc Như Châu vì Uông Hoài Thiện sinh hạ con trai cả Uông Nhạc. Đến tháng 3, Uông Hoài Thiện mang theo Vương Phi và Thế Tử hồi kinh.

Bọn họ , trong phủ gì khác, nhưng nữ quyến của quan trong trấn thở phào nhẹ nhõm.

Tháng 4, Uông Vĩnh Chiêu mang Trương Tiểu Oản Thương Châu, qua biệt trang. Trương Tiểu Oản xuống xe ngựa rừng phong vài , lúc lên xe thì nô tỳ từ xa xa chạy tới hành lễ với bọn họ mới mang lẵng hoa trong tay đưa cho Trương Tiểu Oản , “Công chúa nhà năm thịt dê ngài đưa tới ngon, mấy tấm vải dệt nàng cũng thích. Nàng cái gì quá để đưa cho ngài nên ngắt mấy bông hoa tự trồng đưa cho ngài quà.”

Trương Tiểu Oản để bà tử nhận lấy, đó hỏi vài câu về sức khỏe của Uyển Cùng công chúa. Nô tỳ đáp xong thì nàng cũng lên xe ngựa rời . Nàng , Uyển Cùng trong biển hoa ở đỉnh núi xe ngựa dần rời xa đó khom lưng bế đứa nhỏ bên lên, ôn nhu với nàng, “Chờ trong kinh tới đón chúng , tiện đường qua trấn Sa Hà mẫu sẽ mang con bái kiến vị nãi nãi hiền lành . Con thấy ?”

“Bà chính là bạn của bà ngoại ?”

thế,” Uyển Cùng với đứa nhỏ, “Bà và bà ngoại con giống , thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn lời, vì thế nhất định sẽ thích Nhạc Nhi của chúng .”

“Vâng, Nhạc Nhi ngoan.” Đứa nhỏ gật mạnh đầu, dùng đôi môi mềm mại hôn lên mặt , tay ôm cổ nàng , “Nhạc Nhi lời mẫu .”

Uyển Cùng nhẹ giọng nở nụ , ôm đứa nhỏ chậm rãi xuống chân núi, biểu tình ôn nhu. Nàng sống thật , để con gái thể dựa nàng.

Loading...