XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 423

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:45:04
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uông Hoài Thiện phụng chỉ từ Đông Hải giám sát trở về ở trong cung mấy ngày đó vội vàng rời cung đuổi kịp sinh nhật của nghĩa Cung Hành Phong. Đêm đó hai em cùng đám tướng quân trướng uống rượu, Uông Hoài Thiện ở Bạch Hổ doanh uống say hai ngày mới về Vương phủ.

Ban ngày lúc về phủ, tiến thư phòng tìm quản gia và sư gia hỏi chuyện trong phủ ba tháng , thấy Vương Phi cách trị gia thì cũng .

Đợi trở phủ, Mộc Như Châu ôm con, mắt đỏ ửng trách, “Ta chờ vài ngày mà hôm nay mới về?”

Uông Hoài Thiện nhẹ “Ừ” một tiếng, với nàng ôm con trai qua nhưng đang ngủ để ý tới ai, trong lòng Hoài Thiện chút tiếc nuối. Cũng ngày thiết với .

“Mau trở về phòng thôi, nước ấm chuẩn xong.” Thấy Uông Hoài Thiện chỉ , Mộc Như Châu cẩn thận mà .

“Được.” Uông Hoài Thiện duỗi tay sờ sờ mặt nàng , ôn nhu , “Thời gian vất vả cho nàng .”

Dứt lời con trai vài đó giao cho bà v.ú còn thì cất bước phòng.

“Ta vất vả, ngược ở ngoài vất vả ?” Mộc Như Châu đáp lời , môi bĩu chút bất mãn.

Uông Hoài Thiện liếc nàng một cái đó lắc đầu gì. Hắn một lời, Mộc Như Châu hồ nghi mà vài . Chờ thật sự ý định gì thì nàng mới thu hờn dỗi chứa oán giận, cả cũng an tĩnh .

Nàng tự tay tắm gội cho , lúc tắm chung thấy ý hoan ái thì ánh mắt Mộc Như Châu cũng lạnh xuống, trong lòng chút hoảng hốt.

“Ban đêm hài nhi nháo thật sự, hôm nay mới về sợ phiền nên bế cho bà v.ú trông ?” Lúc mặc áo cho chồng, Mộc Như Châu mềm nhẹ hỏi.

“Không cần, thích nháo.” Uông Hoài Thiện liếc nàng một cái, đai lưng là bà tử nào mà nàng đang cầm trong tay, đạm mạc .

Thấy vẫn yêu thương con thì Mộc Như Châu cũng an tâm chút. Nàng ôn nhu , “Chàng ở bên ngoài mệt , đến chuyện cũng nữa kìa.”

“Còn .” Uông Hoài Thiện quá kiên nhẫn việc nàng quá lải nhải. Hắn duỗi tay tự buộc đai lưng đó nhanh ngoài gọi hộ vệ, “Để quản gia bưng đồ ăn lên.”

Hắn nhà chính xuống một hồi Mộc Như Châu mới tới, lười nhác ghế dựa chờ hạ nhân bưng đồ ăn lên. Uông Hoài Thiện trợn mắt thấy nàng thì duỗi tay khẽ , “Tới đây.”

“Vâng.” Mộc Như Châu rõ tâm tình là thế nào nên chỉ an tĩnh.

“Dùng bữa thôi.” Uông Hoài Thiện sờ sờ tay nàng , để nàng xuống.

Đợi ăn cơm xong, Uông Hoài Thiện mang theo con chơi nửa ngày. Uông Nhạc là đứa bé ngoan, tỉnh cũng nháo. Uông Hoài Thiện trái , trêu đùa một hồi, chơi vui vẻ vô cùng, ha ha ngừng.

Thấy nhiều, Mộc Như Châu ở một bên cũng nở nụ . Đôi mắt nàng Hoài Thiện cũng còn nét cẩn thận như ban đầu. Nàng nghĩ lẽ quá mệt nên mới lãnh đạm như thế.

Tháng sáu, trong kinh thái giám tới đón Uyển Cùng công chúa hồi kinh. Có thế Uyển Cùng công chúa đưa bái tới, Trương Tiểu Oản cực kỳ kinh ngạc.

“Thấy .” buổi chiều Uông Vĩnh Chiêu trở về nàng thì hề kinh ngạc.

“Cái ……” Trương Tiểu Oản dùng ánh mắt dò hỏi .

Uông Vĩnh Chiêu vẫy lui bà tử nhàn nhạt , “Hoàng Thượng đồng ý với , ai thể hạ thấp mặt mũi của thê tử .”

Trương Tiểu Oản liếc một cái, cầm lấy tay , rũ mắt , “Đều là lão phu thê mà ngài còn lo lắng vì .”

Thấy nàng khua môi múa mép, Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng, nhưng tới đem vẫn cùng Trương Tiểu Oản náo loạn một trận.

Buổi sáng hôm công chúa tới phủ, Trương Tiểu Oản ở chủ viện đón nàng , còn gặp con gái nàng là Tư Mã nhạc.

“Uông phu nhân, Nhạc Nhi của ngoan ngoãn, ngài ôm nàng một cái .” Trương Tiểu Oản đang định hành lễ thì Uyển Cùng nâng dậy, nàng còn .

Thấy nàng thẳng vấn đề mà câu , giọng điệu dịu dàng ôn nhu, Trương Tiểu Oản nhịn ngẩng đầu về phía nàng . Thấy công chúa đang thì nàng cũng . Nàng cúi bế Tư Mã Nhạc lên mềm nhẹ hỏi, “Cháu bao nhiêu tuổi tồi?”

“Nãi nãi, Nhạc Nhi 5 tuổi.” Tư Mã Nhạc nhẹ giọng trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-423.html.]

Trương Tiểu Oản sớm đứa nhỏ sinh như thế nào, năm đó Uyển Cùng công chúa gửi thư cầu nàng chính là vì đứa nhỏ .

“Năm tuổi đấy……” Trương Tiểu Oản cúi đầu khuôn mặt như đóa hoa của đứa nhỏ, đó nàng ngẩng đầu ôn hòa với công chúa, “Nàng lớn lên giống ngài, thật là mỹ lệ.”

Uyển Cùng công chúa thì , duỗi tay ôm con thả xuống đất đó nắm tay đứa nhỏ về phía . Nàng với Trương Tiểu Oản, “Tính tình chớ nên giống mới , nếu chẳng sẽ chịu bao nhiêu khổ. Đến lúc đó mẫu sẽ đau lòng thành bộ dáng gì.”

Nghe lời trong lòng Trương Tiểu Oản sửng sốt nhưng ngoài miệng với nàng , “Ngài nhất định là thể bảo vệ nàng .”

Uyển Cùng công chúa gì, khi nhà chính nàng mới nhẹ , “Chỉ mong thế.”

Ở trong phòng lạnh nhạt mấy câu, Trương Tiểu Oản giữ Uyển Cùng công chúa ăn cơm mà nàng cũng đồng ý.

Sau khi ăn cơm xong công chúa , Trương Tiểu Oản đem danh sách đồ đạc chuẩn đưa cho nàng , miệng nhỏ, “Không tặng ngài, khi hồi kinh ngài sẽ chẳng thiếu gì nhưng vẫn chút quà mọn ngài đừng ghét bỏ.”

Uyển Cùng mở sổ sách thấy trăm món đồ thì khẽ xoa trán. Nửa ngày nàng mới rũ mắt sổ sách , “Ân tình của ngài xin nhận.”

Đều Uông Tiết Độ Sứ phu nhân cách , Uyển Cùng mới thật sự chứng kiến. Trong danh mục hơn phân nửa là những thứ nàng cần dùng để lôi kéo khi trở về.

Lúc nàng mới ngước mắt với Trương Tiểu Oản, “Mẫu hậu chín suối cũng ngài còn nhớ bà .”

Trương Tiểu Oản trăm triệu dự đoán nàng sẽ lời . Thấy nàng thế, nàng suy tư một hồi lâu mới , “Ngài , sợ là sẽ gặp gỡ giải quyết nhiều việc. Nếu gì mệt mỏi, trốn ngoài nghỉ ngơi một chút thì một thôn trang chân núi, địa thế ẩn mật nhưng đơn sơ. Nếu ngài chê thì thần phụ cũng cho ngài mượn nơi đó để thi thoảng nghỉ ngơi.” Nói đến đây nàng giương mắt về phía Uyển Cùng.

Uyển Cùng nhận tâm ý, nàng Trương Tiểu Oản đang cho nàng một chỗ để lui. Lúc , còn đối với nàng thể hiện ý thì nàng thể cảm kích?

Lúc còn sống bà v.ú với nàng rằng tình nghĩa của nàng và vị Uông phu nhân đơn giản như bề ngoài. Khi đó nàng cảm thấy cực kỳ buồn , nàng một năm thể gặp phụ nhân vài thì tình nghĩa ?

khi trải qua nhiều khốn khổ của thế gian, nàng mới tàn ác sẽ từ bốn phương tám hướng bủa vây lúc nào . Còn chân tình và sự thật che giấu thật sâu ở nơi mà ai để ý. Bởi vì đang bảo vệ chúng, tô son trát phấn cho chúng để ai thể liếc mắt thấy.

Trương Tiểu Oản tiễn nàng cửa, Uyển Cùng ôm con đôi mắt ôn hòa của Trương Tiểu Oản thì dừng một chút nhẹ giọng hỏi, “Ngài còn nhớ rõ mẫu của ?”

“Nhớ rõ.” Trương Tiểu Oản nàng đó khẽ gật đầu. Lần nàng hề do dự.

Uyển Cùng bình tĩnh mỉm , “Ta cũng nhớ rõ.”

Nàng ôm con gái lên xe ngựa, vén rèm ngoài thì thấy trong mắt Trương Tiểu Oản ánh nước. Rèm vải rơi xuống, nàng ôn nhu ôm con gái ngủ lòng, nhẹ hôn lên trán nàng thở dài, “Giấc mộng hoàng lương, một khi tỉnh qua 20 năm……”

Khi chuyện khóe mắt nàng vô thức rơi lệ, lúc sắp rơi xuống mặt con gái thì Uyển Cùng vội ngẩng đầu, nén nước mắt .

“Hai mươi năm!” Uyển cùng ngẩng đầu nhắm mắt lặng yên , “Mẫu phi, bà vú, Uyển Cùng thực xin , thực xin !”

Tháng bảy, biên mạc đến giữa hè. Mỗi ngày Hoài Nhân đều theo cha ngoài, Trương Tiểu Oản thì mang theo Hoài Mộ học tính toán sổ sách. Nàng thật sự vì đứa con thứ hai quá nghiêm túc mà buồn rầu. Nàng sợ học quá nhiều, đầu óc mệt mỏi nên thường thả cho ngoài chơi.

Hoài Mộ từ nhỏ lớn lên ở biên mạc, chỗ nào là qua. Đợi Trương Tiểu Oản đầu tiếp tục học tập, đem bàn tính Trương Tiểu Oản đưa cho gõ vang cả nhà.

Không đến lâu ngày hạ nhân tới báo nhị công tử về thư phòng, Trương Tiểu Oản chỉ đành tự tới mang theo dạo quanh viện chuyện phiếm. Hoài Mộ thích chuyện với nàng, nàng kể một ít chuyện từng . Cho dù chỉ nàng về cây cỏ trong viện cũng khiến đến mùi ngon.

Có khi gặp hoa cỏ nào Trương Tiểu Oản cũng thì nhất định sẽ tìm sách, hỏi , ngày khác sẽ tới báo cho Trương Tiểu Oản.

Tới buổi chiều Hoài Nhân trở về sẽ ríu rít hỏi hôm nay cái gì. Hoài Mộ học tập một ngày, nhiều chuyện xưa từ Trương Tiểu Oản nên tất nhiên là nhiều lời với . Hai em chuyện ngừng trong khi đang giúp cha rửa mặt quần áo.

Việc để Hoài Mộ quản lý tiền bạc trong nhà Trương Tiểu Oản cũng cẩn thận rõ nguyên nhân với Hoài Nhân.

Hoài Nhân hai là kẻ phá của, sợ ngày tiền ăn cơm qua ngày, tiền hành binh đánh giặc nên mới tự quản lý sổ sách. Như thế và binh lính của mới cần lo cơm ăn áo mặc. Thế là Hoài Nhân lập tức cảm động thôi, đêm đó đến phòng ngủ còn ôm cánh tay một đêm.

Hoài Mộ cảm kích nhưng ngày hôm tới thỉnh an Trương Tiểu Oản mặt mũi cực kỳ bất đắc dĩ nhẹ giọng , “Mẫu , con ngài Hoài Nhân kính yêu con nhưng về ngài chớ thế.” Là thich việc y thuật và tính toán sổ sách còn em trai thích võ quan, liên quan gì tới .

Uông Vĩnh Chiêu ở bên lời thì vẫy tay với Hoài Nhân , “Lại đây.”

Loading...