XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:50:14
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Uông Vĩnh Chiêu đang cạnh Trương Tiểu Oản, đưa lưng về phía bọn họ, tay đặt lên eo nàng. Uông Hoài Nhân đó đầu cẩn thận bên tai , “Mộ ca ca, xem tay phụ khi nào sẽ đè bẹp eo mẫu ?”

“Sẽ .” Uông Hoài Mộ lắc lắc đầu.

Uông Hoài Nhân bấy giờ mới yên tâm tiếp tục để đút cháo. Uông Hoài Mộ cho em trai ăn xong tới gần mếp giường nhẹ giọng gọi Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ ……”

Uông Vĩnh Chiêu đầu với , “Mang Hoài Nhân ngủ, sáng mai đây.”

“Vâng.” Nhìn mái tóc bạc và khuôn mặt tiều tụy của cha , trong lòng Uông Hoài Mộ chua xót. Hắn cầm chăn lên đắt cho cha , thấp giọng , “Ngài đừng để cảm lạnh, nếu ngài bệnh thì mẫu sẽ đau lòng lắm.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu dịch đầu gần về phía nàng, mệt mỏi nhắm mắt , “Đi .”

Uông Hoài Mộ quỳ xuống cởi ủng cho cha , dịch chăn mới cõng em trai lúc mệt đến díp mắt lên về phòng .

“Mộ ca ca, ngủ với ?” Uông Hoài Nhân bất an hỏi .

“Có.”

“Vậy là .” Uông Hoài Nhân an tâm, “Sáng mai nhớ gọi dậy qua thỉnh an phụ và mẫu , chắc chắn sẽ lời .”

“Được.” Uông Hoài Mộ , vỗ nhẹ lưng , “Ngủ .”

Uông Hoài Nhân khẽ lên tiếng đó ngủ , Uông Hoài Mộ cõng tới phòng , chờ gã sai vặt bưng nước ấm tới rửa mặt và chân cho em trài và mới cho hạ nhân lui. Lúc để nguyên quần áo bên em định nghỉ một hồi sẽ gọi quản gia tới chuyện.

Buổi sáng Trương Tiểu Oản tỉnh thì đôi mắt chút đau đớn. Nàng khẽ nhúc nhích đầu thì thấy tóc đè . Nàng nhẹ nghiêng đầu thì động nữa. Ánh sáng bên ngoài sáng lắm, nàng cũng là giờ nào nhưng nam nhân bên cạnh ngủ thật sự trầm. Trương Tiểu Oản vài mới nhắm mắt .

Hắn đang ngủ thì để cho ngủ thôi.

Nàng nhắm mắt chợp mắt một lúc nữa thì thấy bên động tĩnh nhỏ. Nàng mở bừng mắt, lúc thấy đôi mắt của Uông Vĩnh Chiêu. Đôi mắt hờ hững lúc ánh sáng nhảy múa. Trương Tiểu Oản vươn tay sờ mặt nàng một hồi lâu mới hỏi, “Ta cảm thấy ngủ một giấc thật dài.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy tay nàng che lên mắt nhàn nhạt lên tiếng.

Lúc bên ngoài tiếng vang, “Đại nhân, phu nhân……”

Là giọng Bình bà, Trương Tiểu Oản ho nhẹ hai tiếng mới cất giọng , “Vào .” Giọng nàng khàn khàn.

Sau khi Bình bà thì vội đốt đèn, bưng nước ấm tới. Trương Tiểu Oản dậy, lúc mới phát hiện Uông Vĩnh Chiêu mặc nguyên áo ngoài mà ngủ.Nàng uống nước xong thì thấy xuống giường.

“Vào quần áo cho phu nhân .” Uông Vĩnh Chiêu với Bình bà.

“Vâng.” Bình bà vội cấp giúp Trương Tiểu Oản quần áo, để nàng gian ngoài cho đại phu mù bắt mạch.

“Thế nào?” Đại phu mới buông tay thì Uông Vĩnh Chiêu mở miệng hỏi.

Trương Tiểu Oản thấy tóc lộn xộn thì tới phía xõa tóc , dùng tay chải vuốt cho .

“Ta với ngài là đừng vấn tóc ngủ, sẽ đau đầu.” Trương Tiểu Oản cúi đầu, miệng ôn nhu , lấy dây cột tóc buộc lỏng cho phía mới trở về cạnh . Nàng cầm bàn tay nóng rực của , nhẹ giọng với đại phu mù, “Ta thế?”

“Huyết khí đủ, sức cùng lực kiệt nên hoa mắt. Bệnh của phụ nhân thì ngươi là nặng nhất, về phép mệt mỏi như thế nữa.” Đại phu lắc đầu , “Ngươi cho rằng còn trẻ ? Làm lụng vất vả như thế thì cuối cùng sẽ ngày sụp đổ.”

Trương Tiểu Oản khổ, “Thân thể thật sự mỗi năm một kém.” Nàng còn tưởng vượt qua giai đoạn ốm yếu.

“Chú ý chút, mấy ngày nay sẽ cho ngươi chút thuốc bổ.” Đại phu mù lên .

“Ngài cẩn thận.” Trương Tiểu Oản dậy, chờ ông mới nhắm mắt với Uông Vĩnh Chiêu , “Ngài tới đỡ .”

Uông Vĩnh Chiêu cuống quít dậy, đỡ Trương Tiểu Oản lúc mở nổi mắt. Mãi một lúc Trương Tiểu Oản mới hơn, mở mắt , “Ngài đừng gấp, nghỉ mấy ngày thì .”

Nói xong nàng thở hổn hển mấy , mồ hôi tùa từ trán, rơi xuống . Uông Vĩnh Chiêu gì mà bế nàng lên, ôm trong phòng. Trương Tiểu Oản tiếng trái tim đập kịch liệt thì nhẹ thở phào, nghĩ nhất định khỏe lên mới . Nàng thể ngã xuống, Uông Vĩnh Chiêu trụ vững thì nàng cũng thế.

Mà Trương Tiểu Oản bệnh dưỡng nửa tháng mới khỏe lên. Lúc đến may vá nàng cũng thể , chuyện trong nhà chỉ việc lớn mới hỏi tới nàng, còn đều do Hoài Mộ quản lý.

Nàng nhàn đến trong lòng hốt hoảng, Uông Vĩnh Chiêu cho mang hoa cỏ tới cho nàng dưỡng, còn việc khác thì cho nàng động tới. May mà qua nửa năm cơ thể nàng hơn nhiều nên hàng ngày mới thể chút may vá, nhưng vẫn coi như lụt nghề.

Ba năm .

Trương Tiểu Oản mở mắt thì thấy nam nhân bên còn đang ngủ thì nàng cũng nhắm mắt . Qua một hồi bàn tay Uông Vĩnh Chiêu đặt ở eo nàng giật giật, lúc nàng mới ngẩng đầu hỏi , “Ngài tỉnh ?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu ôm sát nàng, nhắm mắt , “Lúc nào ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-430.html.]

“Giờ Mão.” Trương Tiểu Oản , “Dậy thôi, bọn Hoài Mộ đang đợi chúng dùng bữa đó, đừng để mấy đứa nhỏ đói.”

Uông Vĩnh Chiêu ngáp nhẹ một cái mới gật đầu. Trương Tiểu Oản dậy, mới cửa gọi bà tử mang nước ấm tới thì thấy con dâu thứ hai là Vương Văn Quân ở ngoài cửa , “Mẫu , con ?”

“Không bảo con thỉnh an ở nhà chính cũng ?” Trương Tiểu Oản vội để nàng .

“Con dâu thỉnh an mẫu .” Vương Văn Quân diện mạo tú mỹ hành lễ, , “Con qua nhà bếp một chuyến, nghĩ vẫn nên tới thỉnh an ngài mới , nếu trong lòng thấy thiếu gì đó.”

Trương Tiểu Oản lắc đầu, thấy nàng bảo nha bưng nước ấm chờ bọn họ lui hết nàng mới , “Mẫu , còn thỉnh an phụ sẽ nhà chính xem một chút.”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản yêu thương mà sờ sờ tóc nàng , , “Đừng quá mệt, một lát nữa ăn cơm xong thì về nghỉ chút hẵng việc tiếp.”

Hiện tại con dâu thứ hai quản việc trong nhà, cô gái nhỏ mới cập kê thể thế thì Trương Tiểu Oản quả là chút đành lòng.

“Con , con sẽ để ý tới sức khỏe, ngài đừng lo lắng.” Vương Văn Quân lắc đầu .

Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng đó về phòng với Uông Vĩnh Chiêu lúc đang xem công văn, “Văn Quân tới.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu công văn đáp nhẹ.

“Con bé thỉnh an ngài đó.” Trương Tiểu Oản kéo lên, sửa sang quần áo cho đó nhón mũi chân sửa cây trâm cho .

Lúc Uông Vĩnh Chiêu mới buông công văn trong tay phòng ngoài.

“Con dâu thỉnh an phụ và mẫu .” Vương Văn Quân hành lễ .

“Đứng lên .” Uông Vĩnh Chiêu chính vị, ngước mắt nàng , “Đi việc .”

“Vâng.” Vương Văn Quân hành lễ cung kính lui .

Trương Tiểu Oản nàng mới lấy nước muối ấm cho súc miệng, lấy khăn trong tay bà Bảy giặt trong nước ấm để Uông Vĩnh Chiêu lau mặt. Lúc nàng mới , “Ngài đó, nên hiền lành với Văn Quân một chút, một tiểu cô nương nho nhỏ ngài dọa sợ.”

Uông Vĩnh Chiêu để ý tới lời nàng, trong đầu chỉ nghĩ tới công văn, chờ cửa mới nhớ tới chuyện hôm qua báo cho nàng nhưng nghĩ một chút mới thấy ăn xong báo cho nàng cũng .

Trong nhà chính Uông Hoài Mộ đang ở thiên phòng chuyện với quản sự thì thấy cha tới. Hắn vội chắp tay , “Phụ , mẫu ……”

“Ân,” Uông Vĩnh Chiêu cong khóe miệng , “Ăn cơm xong việc.”

“Con .” Uông Hoài Mộ , đến bên Trương Tiểu Oản nhẹ giọng hỏi, “Mẫu tối hôm qua ngủ ngon ?”

“Tốt lắm.” Trương Tiểu Oản , lúc Vương Văn Quân cũng đây đỡ nàng. Trương Tiểu Oản vỗ vỗ tay nàng , ôn hòa , “Con ngoan, tới bên cạnh Hoài Mộ .”

Vương Văn Quân đỏ mặt chồng một cái, thấy trong đáy mắt cũng ý thì nàng cắn môi , nhún gối tới bên . Nhìn thấy cảnh Trương Tiểu Oản bật , đầu đến bên Uông Vĩnh Chiêu nhẹ giọng với , “Nhà chúng chọn một nàng dâu .”

Uông Vĩnh Chiêu thì nhẹ gật đầu. Đối với Vương Văn Quân, Uông Vĩnh Chiêu cũng chút lòng, mấy năm nay nàng tận tâm với con thứ hai cũng thấy. Quả thật Vương Thông đứa con gái tồi.

Sáng sớm hôm nay chỉ hai vợ chồng Uông Hoài Mộ cùng bọn họ dùng cơm, Hoài Nhân ở Ngàn Trọng Sơn luyện binh, qua hai ngày nữa Hoài Mộ cũng qua xem .

“Mẫu , đây là rau núi hái về, ngài nếm thử .” Vương Văn Quân gắp một đũa đồ ăn để đĩa mặt Trương Tiểu Oản.

“Được,” Trương Tiểu Oản nếm thử , “Con cũng gắp cho Hoài Mộ , đừng chỉ để ý tới mẫu .”

Ngày thường Vương Văn Quân vẫn trầm nhưng lúc nàng thế thì cũng thẹn thùng cúi đầu , “Con .”

Thấy nàng đỏ mặt Trương Tiểu Oản tránh cho nàng hổ nên nghiêng đầu gắp thịt, chấm nước tương mới đặt chén Uông Vĩnh Chiêu nhẹ giọng chuyện với .

Chờ cha chồng tiền viện, Vương Văn Quân gọi nhị quản sự tiến nhà chính phân phát tiền lương tháng nhưng thấy chồng đang chuyện với đại quản sự qua. Hắn xin nàng , “Mẫu dặn mang nàng nghỉ ngơi nhưng nàng xem , đầu cái quên. Thật đúng là xin nàng.”

Vương Văn Quân thấy vội vàng thì vội khoác tay nhẹ giọng , “Ta mệt, tinh thần cũng , đừng gấp.”

“Đi nghỉ thôi.” Uông Hoài Mộ lắc đầu, tay nắm tay cô vợ nhỏ ngoài cửa, đến cầu thang khom lưng cõng vợ , , “Trong nhà nhiều việc, về nàng còn vất vả nhiều nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Hai ngày ở nhà, sáng sớm thỉnh an mẫu nàng ở ăn sáng với mẫu , ăn xong thể về ngủ bù, đừng mệt mỏi.”

“Ta .” Vương Văn Quân sờ sờ cổ nóng lên, nghĩ thầm cùng về cũng . Sáng sớm nay rời giường tới giờ sợ là cũng một khắc nghỉ ngơi.

Quả nhiên với nàng ở giường một hồi thì bắt đầu ngáy nho nhỏ. Vương Văn Quân yêu thương vén tóc bên tai cho , đau lòng mà .

Nghe cha Uông gia quân mới tuyển một vạn binh từ ba tỉnh phía bắc, chồng nàng bận rộn việc an trí cho binh lính. Qua hai ngày nữa tới Ngàn Trọng Sơn để việc, nàng cũng tới lúc đó nhớ dùng cơm đúng giờ .

Nghĩ tới đây Vương Văn Quân nhẹ nhàng thở dài nghĩ lát nữa gọi gã sai vặt bên tới dặn dò một chút, miễn cho qua chút thời gian trở về gầy một vòng.

Loading...