XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-01-09 02:52:57
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thư phòng ở tiền viện Trương Tiểu Oản ghế, đang chuẩn duỗi tay mài mực thì Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên há miệng , “Mạnh qua đời .”

Trương Tiểu Oản , đầu tiên là mê mang, đến miệng cũng mở gì. Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay ôm lấy đầu bà dựa lên vai đó cúi đầu hôn lên trán bà. Trương Tiểu Oản nặng nề thở hổn hển mấy mới suy yếu , “Ngài tin khi nào?”

“Hôm qua.”

Trương Tiểu Oản ướt hốc mắt , “Ngài nên báo cho hôm qua.” Dứt lời bà cũng trách Uông Vĩnh Chiêu là đúng nên đầu dựa vai ông lau nước mắt đó mới ngẩng đầu , “Hoài Thiện ? Hắn thế nào?”

“Hắn ở Nam Hải vương phủ mặc áo tang thủ Mạnh một tháng, đó phái ba đồ đỡ quan về biên mạc.”

“A?”

“Đến lúc đó Hoài Mộ sẽ trưởng đưa nhập mộ.” Uông Vĩnh Chiêu vỗ nhẹ lưng bà, đạm mạc , “Hắn ở Nam Hải dứt , Mạnh sẽ ở đường miếu ba ngày, đến lúc đó ngươi theo đón nhập từ đường.”

Trương Tiểu Oản thì rống thất thanh, “Phu quân……”

“Ừ, đừng .” Uông Vĩnh Chiêu ôm bà lòng nhẹ nhàng .

“Tiểu Lão Hổ của mà mệnh khổ thế ?” Trương Tiểu Oản nắm chặt lấy áo , đến thở nổi.

Ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu lạnh lẽo, một tay lấy thuốc trợ tim đút cho bà, thấy bà vẫn đầy nước mắt thì ông nhíu mày nề hà thở dài , “Hắn mệnh khổ?” Nắm trọng binh, quản hạt quan sáu tỉnh, trong sử sách của Đại Phượng triều cũng chỉ một vị vương khác họ là , khổ cái gì?

“Hắn nuôi sống bá tánh ?” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày lau nước mắt cho bà, “Hắn đến địa vị , thể chuyện lớn thiên thu mà ngươi còn oan cái gì?”

“Tiên sinh .” Trương Tiểu Oản đến ngây .

“Tiên sinh còn ngươi, Hoài Mộ và Hoài Nhân đấy thôi,” Uông Vĩnh Chiêu kiên nhẫn , “Ngươi .”

Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt bà, Trương Tiểu Oản ông thế thì cũng nữa mà chỉ cầm lấy khăn tay lau nước mắt. Sau một lúc lâu bà đều gì cho . Uông Vĩnh Chiêu quá cứng rắn, cứng rắn đến nỗi một chỗ nào mềm mại.

“Mài mực .” Thấy bà lời nào, Uông Vĩnh Chiêu thẳng , liếc bà cái nào mà chỉ mở thư mới đưa tới để . Trương Tiểu Oản sườn mặt nghiêm túc của ông thì khổ một tiếng đó duỗi tay mài mực.

Trương Tiểu Oản ở trong phủ đợi một tháng rưỡi mới chờ linh cữu của Mạnh . Lúc thương nghị, bài vị của Mạnh sẽ các thế hệ Uông gia thờ phụng. Ở quê nhà ông còn , ở kinh thành cũng chỉ một . Lúc hài cốt cha ông đưa tới chôn ở biên mạc nay cũng đưa ông về đó chôn cùng.

Uông Vĩnh Chiêu dẫn đầu văn võ bá quan cả trấn đón Mạnh nhập phủ, Hoài Mộ ôm bài vị, dẫn dắt ba đồ của Uông Hoài Thiện đón miếu đường của Uông gia. Sau khi lễ, Trương Tiểu Oản là nữ quyến thì về phủ .

Ở bên trong xe ngựa, thấy chồng dựa gối , Vương Văn Quân kéo cánh tay của bà, an tĩnh bên cạnh. Đi một đoạn Trương Tiểu Oản mới lấy tinh thần mà thở dài với Vương Văn Quân: “Đồ nhỏ nhất của Hoài Thiện mới bảy tuổi, thế nhưng cũng vạn dặm xa xôi đưa về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-433.html.]

“Đồ của đại bá hẳn cũng lợi hại như ngài .” Vương Văn Quân nhẹ nhàng .

Trương Tiểu Oản thì , gật đầu thở dài, “Cũng , mấy ngày nay để bọn chúng nghỉ ngơi cho .”

“Con , chỗ ở của bọn họ chuẩn thỏa đáng, cho dù về muộn chút cũng nước ấm trong bếp, ngài yên tâm.” Vương Văn Quân ôn nhu đáp.

“Vất vả cho con .”

“Con mệt, đều là do quản sự .” Vương Văn Quân lắc lắc đầu.

Trương Tiểu Oản vươn tay ôm lấy nàng lòng, thương tiếc mà vỗ vỗ lưng nàng , “Về Hoài Nhân sẽ cưới nàng dâu thế nào để phụ con. Chuyện bà bà như cũng quản , chỉ thể còn sống ngày nào thì cùng con ngày đó. Nếu tủi gì thì với , nếu mệt thì nghỉ. Sau khi chúng trăm tuổi chuyện lớn bé trong nhà còn nhờ con trông nom. Con gả nhà chúng sợ là cũng sẽ khổ.”

“Con khổ,” Vương Văn Quân trong n.g.ự.c bà lắc đầu, nhàn nhạt , “Con nhiều như thì vẫn nên điều gì đó nếu sẽ thấy hổ thẹn.” Cho dù mệt mỏi nhưng trở trong phòng cũng ôm nàng, thương tiếc nàng, Vương Văn Quân cảm thấy gì khổ. Kể cả ở nhà đẻ cha nàng cũng hai di nương cả ngày nháo nháo chơi tâm nhãn. ở phủ hai nha mỹ mạo nàng mang tới chỉ chồng nàng nhiều hai cái đuổi ngoài.

Không chơi tâm nhãn, chỉ chút việc nhà thì gì mà mệt? Mỗi về nhà đẻ đều cùng với nàng giống như lời đẻ nàng , ai thể gả đến nhà như nàng? Người tiếc phúc sẽ khiến phúc ngắn, nàng cảm thấy cái gì khổ.

“Con nghĩ thoáng thì .” Trương Tiểu Oản thì khỏi .

Vương Văn Quân dựa trong lòng nàng an tâm nhắm mắt. Nàng chồng thật lòng thương , chồng cũng thế.

Ba đồ của Uông Hoài Thiện là con trai mồ côi của tướng trướng của . Đứa lớn nhất mới 12 tuổi, đứa nhỏ nhất mới 7 tuổi nhưng lãnh trăm binh lính, vạn dặm đỡ quan tài về biên mạc. Uông Hoài Nhân thật sự yêu thích ba đứa nhỏ nên để tụi nó ở trong sân của . Ngày thường đều trong viện của cha , nhưng hiện tại ba đồ của tới nên mới chịu về trong viện của .

Đêm đưa Mạnh nhập mộ, con út tự vè sân của thì Trương Tiểu Oản lén với Uông Vĩnh Chiêu, “Tiể nhi tử cuối cùng cũng trưởng thành, còn ở lỳ trong sân của chúng nữa.”

Uông Vĩnh Chiêu thì liếc bà một cái nhẹ mắng một câu, “Không quy củ.”

“Phải, , quy củ.” Trương Tiểu Oản lên kéo ông , “Ngài qua xem với .”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu buông quyển sách tay đáp.

Đi đến cách viện, Uông Hoài Nhân đang ở trong viện tiếp đón ba tiểu đồ chất ăn hoa quả tươi. Nhìn thấy cha đây thè lưỡi, lớn tiếng , “Con chiêu đãi đồ chất nên để quản gia mang chút hoa quả tươi tới.”

“Biết, mẫu chỉ tới xem con ngủ , chứ tới giáo huấn con.” Trương Tiểu Oản , lúc ba tiểu đồ tôn qua thỉnh an bọn họ. Trương Tiểu Oản ba mặc đồ mới, mặt cũng sạch sẽ tinh thần, mỏi mệt như mấy ngày thì nhịn khom lưng sờ đầu mấy đứa , “Ăn xong nghỉ ngơi cho , ngày mai tới chuyện với ?”

“Tuân lệnh, tổ sư nãi nãi.” Đứa lớn nhất tên là Hàn Binh lên tiếng.

“Vâng, tuân lệnh tổ sư nãi nãi.” Hai đứa nhỏ còn cũng cung kính chắp tay.

Loading...