Trương Tiểu Oản mất tiền nhưng trong lòng nàng tính toán. Lần chợ nàng sẽ cắt thêm ít vải, một cái áo thường ngày cho lão bản nương. Ân tình nàng vẫn trả về, qua thì việc cầu cũng khó.
Lúc nàng chạy về, Trương A Phúc thấy nàng thở hồng hộc mà chạy về thì hỏi, “Con thế?”
Chu Điền cũng tò mò mà nàng, Trương Tiểu Oản thì than thở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn , “Con rơi đồ.”
Chu gia đại thúc xong thì ha hả, “Vui tới hỏng đầu ? Ha ha, đại thúc cũng vui sướng, quên cái gì cũng kỳ quái.”
Nói xong ông đến mở mắt, quả thực là vui đến mê man. Trong lòng Trương Tiểu Oản thì chỉ thấy dở dở . Cả nàng từ xuống cũng chỉ vài thứ như thế, cái gì thể rơi chứ? cho dù Chu gia đại thúc gì thì nàng cũng dám phản đối.
Bọn họ nhanh về nhà. Vừa đến cửa thôn, Chu gia đại thúc bước nhanh đến mức giống như sắp bay, mà cha nàng cũng thế.
Trương Tiểu Oản thực sự mất nhiều sức lực mới đuổi kịp cha nàng, thấy ông thở hồng hộc nhưng vẫn chịu chậm .
Hai lớn nóng lòng về nhà khiến lòng Trương Tiểu Oản cũng ngóng trông thể sớm về nhà. Nàng hận thể bay lên mà về nhanh hơn, trái tim vui vẻ nhảy nhót, báo tin vui cho trong nhà.
Còn tới cửa nhà thì thấy ánh lửa mơ hồ, thấy Lưu Tam Nương cầm rổ kim chỉ ở đống lửa. Chờ đến gần Trương Tiểu Oản bức tường dính ít khói ám thì đoán hàng đêm bà đều đốt củi chờ hai cha con họ về.
Vừa đến cửa nhà nàng thấy Trương A Phúc hưng phấn mà cho tay n.g.ự.c định lấy túi tiền. Trương Tiểu Oản vô cùng bất đắc dĩ, vội vàng kéo tay ông , “Phụ , nhà .”
Lưu Tam Nương bưng rổ kim chỉ dậy nhà. Bà thấy lời thì trừng mắt Trương A Phúc tim phổi đang gấp gáp chờ nổi một cái mang theo hai cha con phòng.
Trương Tiểu Oản đến cửa thì dập tắt thanh củi, lúc nàng dậy thì chú ý tới nhà lão Điền thúc ở bên cạnh bóng phòng, trong lòng nàng nhịn thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-45.html.]
Việc sợ là giấu nữa. Cái thôn lớn bao nhiêu chứ? Chỉ mấy chục hộ gia đình, chuyện gì xảy thì cả thôn đều . Hai nhà bọn họ và Chu đại thúc ngoài lâu như , tới đêm mới về thì trong thôn thể nghĩ nhiều .
Nàng chỉ nghĩ thế, việc vẫn để Chu đại thúc ngẩng đầu mặt mới . Nhà bọn họ nền tảng, cha nàng hai bậc sinh thành như thế nên chẳng thể tiếng gì, cũng thể mặt .
*********
Vào phòng, Trương Tiểu Oản phát hiện hai đứa nhỏ cũng tỉnh ngủ.
“Đã ăn cơm ?” Trương Tiểu Oản do dự một chút đó vẫn quyết định mang đồ ăn cầm về nấu thêm cơm cho hai đứa nhóc. Lần thỏ và gà rừng bọn họ cũng để , bởi vì thể bán là chuyện nên lúc mua bộ hàng thì bọn họ gì dám giữ để nhà ăn. Bọn họ sợ chịu mua hàng nữa.
Lần trong trấn bán vật còn sống, cả Chu đại thúc cùng nên dọc đường Trương Tiểu Oản cực kỳ thấp thỏm. Vì thế thấy mua thì nàng cũng dám âm thầm chừa chút đồ.
Phải rằng chịu mua hết, để bọn họ tay về thì nàng cảm thấy cực kỳ may mắn.
Giống như lời ông chủ khách điếm, bọn họ khó mà gặp thương đoàn lớn như đặt chân đến trấn nhỏ nghèo nàn . Lần thể vặn gặp một thu mua đồ mang đến trấn Cam Thiện thì quả thực là cực kỳ may mắn. Lần sợ là chắc như .
Cho dù chỉ là mua hàng trong huyện mang đến trong trấn thì sợ là mỗi năm cũng chỉ 4, năm . Cho dù bọn họ cũng gặp đúng thời điểm thì cũng chỉ từng mà thôi.
Lúc Trương Tiểu Oản chạy về đưa tiền ông chủ khách điếm chắc bọn họ thể bán bộ đồ sống như thế. Xem cách kiếm tiền cũng thể nhiều .
Trương Tiểu Oản cũng chuyện núi lớn trong thôn thì nhà bọn họ khả năng cũng sẽ mùa như thế. May mà tiền đủ để bọn họ thở dốc một phen, nàng cũng thời gian nghĩ biện pháp khác. Một năm hẳn là nhà họ sẽ đói như năm ngoái, đứa nhỏ sinh cũng sẽ thiếu đồ ăn.