Lưu Nhị Lang còn dứt lời thì ngoài cửa truyền đến một tiếng gào chua ngoa. Lúc của Trương A Phúc là Trương Đại Nương nghiêng ngả lảo đảo mà nhào trong phòng. Bà
thấy Lưu Nhị Lang thì “Bùm” một tiếng quỳ xuống, đó bái lạy ông há miệng gào thê lương, “Thanh thiên đại lão gia, ngài chủ cho chúng . Chúng sớm phân gia với bọn họ, chẳng còn nửa điểm quan hệ gì. Lần chúng cũng đoạt tuyệt quan hệ với bọn họ, nếu bọn họ tội thì trăm triệu chẳng liên quan gì tới nhà chúng . Muốn c.h.ế.t thì để bọn họ tự mà chết……”
Bà xong thì Trương Tiểu Oản đang yên ở một bên cũng chẳng gì, ngay cả hai gã tùy tùng Lưu Nhị Lang mang đến cũng nghẹn họng mà . Nam nhân trung niên cầm hộp sâm tay mới tiến thì thậm chí kinh ngạc đến mức mắt trố .
Lưu Nhị Lang giống như đang cực kỳ tức giận, n.g.ự.c phập phồng chừng, mặt là một mảnh khói mù.
Trương Đại Nương trộm ông , thấy bộ dáng đó của ông thì còn tưởng ông gây bất lợi cho vì thế lập tức càng to hơn, “Đại lão gia, chúng và gia đình bọn họ đoạn
tuyệt là chuyện cả thôn đều . Lưu Tam Nương vô lễ bất kính với ngài là của nàng . Trương A Phúc cũng là kẻ bất hiếu, ngài cứ bắt bọn họ, đánh g.i.ế.c gì thì tùy nhưng chúng chẳng liên quan. Đại Kim nhà chúng cũng dây dưa gì……”
Nói xong bà tiếp tục dập đầu với Lưu Nhị Lang, tiếng to hơn tiếng khiến Trương Tiểu Oản cảm thấy vết bầm ngày hôm qua nàng dập đầu với ông chủ tiệm thuốc đau đớn. Nàng cúi đầu thấy Trương Tiểu Bảo đang chôn đầu đùi nàng lộ ánh mắt oán hận mà Trương Đại Nương. Mà mặt, trong mắt Trương Tiểu Đệ cũng giấu hận. Nàng nhịn mà lộ một nụ như .
Trẻ con cho dù hiểu chuyện nhưng cũng ngốc, cũng sẽ mang thù. Người bà đối xử tệ bạc với cả nhà bọn họ, điều khiến buồn lòng chứ?
**************
Lưu Nhị Lang cuối cùng cũng gì, chỉ cho kéo bà ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-53.html.]
Trương Đại Nương còn rõ tình huống, lúc thấy tới kéo thì đầu hô to với bên ngoài, “Các vị hương , đồng hương, mau đến giúp nhà chúng . Nhà chúng
thực sự đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà Trương A Phúc. Sao vị quan gia còn mạng nhà chúng chứ……”
Bà gào to thê thảm, đó ngừng giãy dụa khỏi hai đang lôi kéo . Sức lực của bà cũng nhỏ, giãy dụa đến mức ngôi nhà tranh giống như sắp sập.
Lưu Nhị Lang tức giận đến mỉm , tay hung hăng hất một cái, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, “Quăng ngoài.”
Lần kéo nẵ mà là quăng. Hai theo ông chinh chiến nhiều năm, thể cường tráng khỏi . Bọn họ lúc cũng kéo nữa mà hai hợp lực túm cửa đó cứ thế hất văng bà .
Trương Đại Nương ném thì bịch một tiếng ngã đất. Cho dù là trong nhà cách một cũng vẫn thấy tiếng . Sau đó là tiếng kêu thảm thiết hơn cả heo chọc tiết của lão bà .
Mọi tức khắc cảm thấy đinh tai nhức óc, chuyện cũng . Sau khi tiếng ồn bên ngoài tắt dần, Lưu Nhị Lang mới chuyển mặt qua Trương Tiểu Oản. Ông đánh giá nàng vài , trong mắt thương hại, lời lẽ thương tiếc , “Ngươi chính là Tiểu Oản?”
Trương Tiểu Oản thờ ơ, cũng chẳng gì. Nàng gì mới . Nàng mới mặt quyết định vận mệnh về , đến quyền lợi để giãy dụa cũng cho. Thế nên dù lúc nàng nên gì đó nhưng rốt cuộc vẫn nên lời.
Nàng c.h.ế.t lặng, cố chấp mà ở , nếu đùi còn đè nặng hai đứa nhỏ thì Trương Tiểu Oản thật sự luôn cho .
Lưu Nhị Lang cho là nàng dọa ngốc, choáng váng nên nhẹ lắc đầu thở dài với bên cạnh, “Vào trong thôn tìm mấy bà tử kinh nghiệm đây chăm sóc Tam Nương ở cữ mời đại phu đến xem ……”