Trương Tiểu Oản đến cảnh thì rốt cuộc chịu đựng nổi mà mềm chân ngã đất. Nàng thở nổi, khuôn mặt tái nhợt quỳ rạp nơi đó.
“Nghiêm trọng thế ? Sao sớm?” Đại phu trách cứ mà Trương Tiểu Oản một cái đó để đồ mang hòm thuốc của ông tới.
Trương Tiểu Oản chảy nước mắt, ngã mép giường ngơ ngẩn mà đại phu cẩn thận kiểm tra vết thương của Tiểu Lão Hổ. Qua một hồi lâu chờ ông bôi thuốc khiến Tiểu Lão Hổ đang ngủ cũng đau đến gọi “Mẫu ” thì nàng mới bò dậy, bên hát ru .
Tiểu Lão Hổ của nàng từ khi sinh đến giờ từng kêu đau với nàng. Từ khi thể thì dù đau đớn thế nào cũng chỉ vài ngày là khỏi . Hắn bao giờ kêu miệng.
Chỉ khi tủi , nàng miễn cưỡng bắt việc gì thì mới la phát hỏa. Đó là vì cảm thấy nàng với , cảm thấy nàng đem tim đào cho .
Từ khi sinh chính là đứa nhỏ tính tình dữ dằn, bá đạo, hung hãn. Hắn cảm thấy cái gì đúng đều là đang đối nghịch với , chuyện gì cũng do định đoạt. Nàng hẳn là hiểu nếu nàng thì sẽ chỉ lấy cứng đối cứng với thứ thế gian .
Sao nàng thể ngây thơ mà cho rằng chỉ cần dạy thì thể hiểu sợ hãi, hiểu lùi một bước, hiểu thế giới thể tùy đấu đá.
Lúc trong lòng nàng giống như dầu chiên, đao xẻo nhưng Trương Tiểu Oản vẫn miễn cưỡng chính cố giữ trấn định mà hát bài ca dao. Lúc Cẩu Tử vẫn luôn ghé bên chân Trương
Tiểu Oản ngẩng đầu ngửi ngửi mùi Tiểu Lão Hổ. Nó cọ cọ lên mái tóc của Tiểu Lão Hổ bi thương mà nức nở hai tiếng, trong mắt nó ánh lệ.
Uông Quan Kỳ đứa con dâu đang quỳ mặt thì nhíu mày sâu. Sau một lúc lâu ông mới mở miệng với đứa con dâu khuôn mặt cũng thanh tú nhưng biểu tình cực kỳ trầm tĩnh , “Mới chỉ cho ôm tới gặp một mặt nhưng ai ngờ phản ứng lớn như thế.”
Ngụ ý của ông là trách cứ Trương Tiểu Oản giáo dưỡng . Trương Tiểu Oản ngẩng đầu đáp một câu, “Là con dâu .”
Nàng chỉ nàng nhưng cũng thừa nhận nhiều hơn.
Nàng giọng huyện Long Bìn một cách thuần thục khiến Uông Quan Kỳ xong thì kinh ngạc. Lúc ông mới nhận nãy nàng cũng dùng giọng của huyện Long Bình để nhờ ông gọi đại phu. Vì thế ông hỏi, “Ngươi học tiếng của huyện Long Bình ?”
“Vâng, con dâu học cùng lão Ngô thẩm.”
“Như thì .” Uông Quan Kỳ chút lòng gật gật đầu, nghĩ tới đứa cháu trai trưởng lớn lên cực kỳ giống con trai cả của nay đang thương thì chút áy náy , “Mới nghĩ chạy tới.”
Trương Tiểu Oản gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-86.html.]
“Chuyện thì thôi, ngày mai đưa tang thái tổ mẫu của nếu xuống giường thì ngươi mặc đồ tang cho đó ở nhà chăm sóc .” Uông Quan Kỳ thấy con dâu cũng coi như lễ, hơn nữa ông cũng nể tình Lưu Nhị Lang xả cứu hai nên cũng chút thuận mắt khi xem đứa cháu gái của nhà họ Lưu .
Cho dù chỉ là dân nữ nhưng nàng sinh trưởng tôn cho nhà họ Uông, cũng vẻ trầm . Tang sự qua thì tạm thời mang nàng lên kinh thôi.
Nghĩ đến đây ông thêm, “Đại Lang hiện tại ở biên cương xa xôi vì nước sức cũng thể đuổi kịp về để tẫn hiếu với tổ mẫu. Ngươi là cháu dâu trưởng thì canh linh đường một
đêm .”
“Vâng.” Trương Tiểu Oản cúi đầu đáp.
Thấy nàng nhu thuận như thế, Uông Quan Kỳ cũng hòa hoãn hơn , “Vậy ngươi luôn .”
Nói xong ông bảo bà tử bên cạnh mang Trương Tiểu Oản mặc áo tang để túc trực bên linh cữu.
Trương Tiểu Oản chạy về Uông gia đến giờ còn hạt cơm nào bụng cứ thế quỳ linh cữu đến tận nửa đêm mặt bao trong Uông gia. Lúc hầu vội vàng đến gọi nàng , “Tiểu công tử sốt cao nhưng chịu uống thuốc chỉ luôn mồm gọi ngài. Ngài mau qua một chút ……”
Trương Tiểu Oản thì nhanh chóng lên nhưng vì động tác của nàng quá nhanh nên cả choáng váng ngã xuống đất.
Lúc mấy phụ nhân Uông gia đang quỳ gối bên cạnh nàng lập tức hít một nhưng trong thời gian ngắn đến đỡ nàng.
Trương Tiểu Oản ngã đến đầu váng mắt hoa, nhưng nàng nhụt chí mà khẽ cắn môi cắn đầu lưỡi cố chống đỡ để lên.
Nàng hầu đang nàng với ánh mắt kinh hoảng chút d.a.o động thì bình tĩnh , “Ta ngay đây.”
Nói xong nàng nâng bước, cố định cả khỏi linh đường. khi bước qua ngạch cửa cả nàng vẫn mềm nhũn nhanh chóng đỡ cửa mới định thể bước theo
hầu về phía .