XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-12-15 07:32:11
Lượt xem: 110

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Uông Hàn thị thấy thì bưng lên gương mặt tươi . Bà lớn lên cũng coi như đoan chính, bảo dưỡng đến tồi. Lúc rộ lên bà tự cho rằng hơn phụ nhân ở phố phường nhiều. Bà từng sinh bốn đứa con, mỗi đều là con trai vì thế cũng tự nhận thể đối phó với trẻ con. Cứ thế bà dậy, tới bên đó khom kéo tay , dùng giọng của huyện Long Bình , “Cùng tổ mẫu xem một đường cái gì vui ?”

Tiểu Lão Hổ một cái đó kiên quyết rút tay khỏi tay Uông Hàn thị vòng tay thành thục, nề nếp mà dùng tiếng phổ thông đáp, “Thỉnh an tổ mẫu, một đường quả thực vui, ngài hỏi tổ phụ một cái là sẽ ngay.”

Nói xong Uông Quan Kỳ mà đổi thành giọng Long Bình huyện để hỏi ông , “Gia gia, ngài khi nào sẽ cho ăn cơm, ngài đồng ý với sẽ để và mẫu đói bụng.”

Uông Quan Kỳ thì trầm mặt , “Chờ đến buổi tối sẽ ăn cơm, hiện tại vẫn còn sớm.”

“Ra là thế……” Tiểu Lão Hổ sắc trời bên ngoài thở dài, “Như thế thì thôi, sẽ tìm một chỗ chờ là .”

Nói xong tới chỗ Trương Tiểu Oản mà lôi kéo ống tay áo nàng lắc lắc, ủ rũ cụp đuôi mà , “Nơi cái gì chơi cả, mẫu dẫn con tìm chỗ ở . Đến đó con sẽ luyện một bài quyền tự con sẽ dẫn mẫu tới chỗ gia gia xin cơm ăn, con thương lượng xong với ông .”

Uông Quan Kỳ xong thì dở dở , “Cháu còn đình nữa chứ?”

Nói xong ông với Thính quản gia, “Thính thúc, ngươi để Linh nha đầu dẫn hai mẫu tử tới viện của bọn họ .”

Nói xong ông dừng một chút mới đầu nhàn nhạt với Uông Hàn thị, “Chỗ ở của con dâu cả thu thập ?”

Uông Hàn thị cúi đầu dùng khăn lau lau miệng, cũng dùng giọng điệu đạm nhiên như thế mà trả lời, “Bẩm lão gia, thu thập xong. Trong nhà chỉ còn cách viện còn để , cho thu thập thỏa đáng chỉ cần thể ở, nhưng……”

xong thì thong thả ung dung mà ngẩng đầu mắt Uông Quan Kỳ chậm rãi , “Phòng vẻ nhỏ, sợ để trưởng tôn của chúng ở thì . Ta thấy phòng lớn, để tôn nhi tới

chỗ . Hơn nữa lớn thế cũng gần gũi ngày nào. Thế cũng coi như để tận tâm với một hai.”

Uông Quan Kỳ trong lòng sớm chắc chắn sẽ tìm biện pháp kéo về tay . Ông Uông Hàn thị một cái thật sâu ngay đó đầu cầm ly trong tay một

uống sạch mới , “Chuyện trong nội viện bà thể chủ, bà cứ tự nhiên mà an bài cho mẫu tử hai , về thư phòng.”

Nói xong ông cũng đầu thẳng. Ông thì nhà chính lập tức an tĩnh một lúc. Không bao lâu Tiểu Lão Hổ kiên nhẫn ngẩng đầu chút cầu xin mà với Trương Tiểu Oản, “Mẫu mau mau mang tìm chỗ ở .”

Trong mắt Trương Tiểu Oản che giấu nổi ảm đạm. Từ khi thấy lời của Uông Hàn thị thì tay nàng run nhẹ lên đến tận bây giờ……

Nàng nhanh chóng xoa hai tay, lén lút nhéo bản một phen. Nhân lúc đau đớn tan nàng mới thể định thần đó với Tiểu Lão Hổ, “Mới con thấy ? Tổ mẫu cùng ở với con, Hoài Thiện lời nhé?”

Uông Hoài Thiện đó là dùng lời ngon ngọt với Trương Tiểu Oản nhưng lúc phát hiện những lời đó tác dụng gì vì thế bi thương mà lắc đầu, giọng mang theo nức nở , “Mẫu đừng để thật sự cướp con chứ.”

Trương Tiểu Oản thấy thế thì nước mắt lập tức rơi xuống. Hóa thương lượng thật , trong lòng nghĩ đến rõ ràng thì cũng vô dụng. Thật sự tới lúc nàng mới phát hiện chỉ Tiểu Lão Hổ mà hóa nàng cũng thể thờ ơ.

“Lời như thế?” Lúc bóng dáng cạnh ghế chủ vị mới lạnh giọng mở miệng, “Con dâu của , ngươi rõ với xem. Ta là tổ mẫu của , mang bên thì thể coi là cướp ? Ngươi học lễ nghĩa với ai? Ngươi thế gọi là tuân thủ lễ nghĩa chứ?”

Mỗi câu bà đều lạnh lẽo, giống như d.a.o nhỏ ném về phía Trương Tiểu Oản như chọc cả nàng thành tổ ong vò vẽ.

Trương Tiểu Oản cúi , quỳ gối mặt đất mà dập đầu. Nàng thế đạo muôn vàn khó khăn, thật sự cần thiết thì khuất nhục tính là cái gì? Vì sống sót nàng chỉ thể đem cả hạ thấp để mặc xâu xé.

Nàng chỉ thể vì sống sót, vì Tiểu Lão Hổ của nàng, vì gặp em trai em gái mà nàng tự tay nuôi nấng mà nhẫn nhịn.

“Là con dâu , là con dâu dạy Hoài Thiện , mong ngài bớt giận.” Trương Tiểu Oản lóc dập đầu, tiếng nghẹn ngào càng lợi hại hơn.

Người khác sẽ thấy sự thống khổ trong tiếng của nàng nhưng Tiểu Lão Hổ ngày đêm cùng nàng bầu bạn, sống nương tự lẫn thì lập tức . Người gặp con lóc khiến đứa nhỏ thấy thì hỏng mất. Tiểu nam tử hán rốt cuộc nhịn “Oa” một tiếng rống lên. Hắn vươn tay nhỏ mạnh mẽ lôi kéo Trương Tiểu Oản oa oa kêu, “Mẫu cần dập đầu với khác, ngài cần dập đầu, sẽ đau đấy.

Mẫu , mẫu , ngài đừng dập đầu nữa.”

Trương Tiểu Oản chỉ đè tay , liên tục dập đầu hai cái mới dừng . Nàng nhịn mà rơi nước mắt ngừng khiến Tiểu Lão Hổ càng hung hơn.

Uông Hoài Thiện sức lực lớn, giọng từ khi còn nhỏ cực kỳ lợi hại. Lúc sức rống lên, trong phút chốc đè tiếng đè nén của Trương Tiểu Oản xuống. Vì thế những ở nhà chính đều giống như tiếng ma âm, lỗ tai vì thế cũng giật giật vài cái.

Vân di nương ở bên Uông Hàn thị vốn là thể yếu ớt, trong lòng đang tâm sự nên thấy tiếng nàng run lên đó nhỏ giọng mà ho. Nàng càng ho càng lợi hại, giống như thể ngăn .

Uông Hàn thị ở bên cạnh thì sốt ruột vươn tay vỗ vỗ lưng cho nàng . Thấy Uông Hoài Thiện còn đang quỷ sói gào thì bà nhịn đầu quát lớn với : “Câm miệng!”

Uông Hoài Thiện xong cũng lôi kéo Trương Tiểu Oản nữa mà chuyển qua chảy nước mắt. Hắn nữa, tìm cung tiễn của để g.i.ế.c lão bà nương !

Hắn g.i.ế.c bà !

******

Lúc Uông Quan Kỳ Thính quản gia tìm trở về. Cũng may Uông gia nhỏ, tiền viện và hậu viện cách xa nên ông còn thư phòng mời về. Vừa cửa ông thấy Uông Hoài Thiện nước mắt ràn rụa, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. Hắn hoảng loạn khắp nơi giống như đang tìm cái gì đó. vẻ lệ khí khiến ông cả kinh vội vàng chạy tới ôm trong ngực.

“Làm thế ?” Vừa thấy đứa nhỏ một tháng ông tự tay dạy dỗ nước mắt giàn giụa thì Uông Quan Kỳ vội ôm lòng cẩn thận đau lòng hỏi.

Vừa thấy đến quen Uông Hoài Thiện há miệng lớn, lên án, “Ông lừa , cướp ông bảo mẫu bây giờ. Nàng đập vỡ đầu kìa, ở với ai khác, ở với mẫu thôi……”

Nói xong xuống đất, lóc tìm cung tiễn của để g.i.ế.c .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-91.html.]

“Chuyện là thế nào?!” Uông Quan Kỳ ôm chặt lấy , rống giận một tiếng.

Nghe thấy ông rống lên một tiếng , Hàn Ngọc Vân vốn yếu ớt lung lay lập tức ngất luôn. Uông Hàn thị kêu lớn, “Mau mời đại phu, mau mau. Linh nha đầu, chạy nhanh tới giúp đỡ biểu tiểu thư về phòng, mau lên……”

“Hoang đường.” Thấy Uông Hàn thị vì Hàn Ngọc Vân mà luống cuống tay chân, đứa con dâu nhỏ gầy đang quỳ mặt đất, đầu chảy m.á.u vì đập đầu, Uông Quan Kỳ cả giận lớn một tiếng. Ông ôm Uông Hoài Thiện với Thính thúc, “Mau mời đại thiếu phu nhân trở về phòng .”

Nói xong ông mạnh mẽ ôm Uông Hoài Thiện nhưng Uông Hoài Thiện chịu chỉ lóc , “Ta mẫu .”

“Cháu nàng thì lúc ngoan ngoãn theo . Lúc sẽ để cháu gặp nàng.”

“Vậy mẫu ? Mẫu còn đang quỳ, đầu cũng chảy m.á.u đau đau.” Uông Hoài Thiện vẫn hỏi.

Lúc Uông Quan Kỳ đang bà vợ cả bất công của chọc giận nên cũng cáu tiết trả lời, “Nàng chỗ của .”

Thấy ông như thế Uông Hoài Thiện đang phát hỏa nhưng đôi mắt thấy tay mặt đất cong cong phát ám hiệu lúc bọn họ săn thú dùng nên lập tức

ngậm miệng.

vẫn cảm thấy tủi , cảm thấy nơi khiến quá mức mờ mịt. Hắn rời khỏi , trong khoảnh khắc thế nào mới vì thế chỉ đành ôm cổ Uông Quan Kỳ, tiếp tục gào phát tiết. Lỗ tai Uông Quan Kỳ tiếng của cho ù hết cả lên.

Lúc Trương Tiểu Oản Văn bà tử mạnh mẽ đỡ theo Thính quản gia đến viện của . Chỗ tuy nhỏ cũng đơn sơ nhưng Trương Tiểu Oản những năm gần đây ở những nơi còn tệ hơn chỗ nên nàng cũng để ý.

Vị quản gia còn cầm theo thuốc trị thương, Trương Tiểu Oản để Văn bà tử giúp nàng múc nước. một lúc thấy về nàng đại khái cũng chuyện gì xảy .

Nàng cũng cửa, hành lý của hai con cũng lấy tới đây. Có điều nàng cũng vội, chỉ lấy cái gương đồng lúc Lưu Nhị Lang mua cho nàng của hồi môn soi để xử lý vết thương trán. Sau đó nàng tự bôi thuốc và yên tĩnh ở để suy nghĩ.

Hiện tại căn bản cần nghĩ nhiều nàng cũng chồng kẻ dễ đối phó giống hệt lời lão Ngô thẩm và Uông tứ thẩm . càng trí mạng hơn là bà thích nàng.

Xem ý tứ thì bà quả thật cướp đứa nhỏ. Trương Tiểu Oản bình tĩnh mà hồi tưởng tình cảnh trải qua suy nghĩ đến vị biểu mảnh mai . Nàng quả thật xinh , khí chất nhu nhược quả thật khiến thương tiếc. Chỉ đơn thuần bề ngoài thì loại biểu xác thật sẽ thích hợp với vị trí chính thê hơn một đứa con gái nhà nông dân đến từ nông thôn như nàng.

Tình hình dù nàng gì thì sợ là cũng chẳng chiếm lòng bà chồng . Hiện giờ xem chỉ thể theo khuôn phép cũ mới quyết định thế nào.

Cho dù lúc nàng cùng Tiểu Lão Hổ thương lượng, để ngoan ngoãn với Uông Hàn thị nhưng bây giờ tình huống mới quyết định . Bời vì dù thế nào cũng còn Uông Quan Kỳ giúp chống đỡ. Tiểu Lão Hổ sắp năm tuổi, ông cũng khả năng vẫn luôn để bà nuôi Tiểu Lão Hổ.

Tiểu Lão Hổ lập tức nháo ầm ĩ thế cũng . Ít nhất cho bọn họ rằng bọn họ cũng dễ bắt nạt.

Trước mắt nàng đồng ý chuyện chẳng qua là vì để Tiểu Lão Hổ tương lai càng hơn. Nàng đoạt vị trí của biểu , Uông Đại Lang đối xử với vị biểu thế nào,

đối xử thế nào nàng cũng quan tâm. Bà chồng nàng đau lòng đứa cháu bên ngoại thế nào, về thế nào nàng càng ý kiến. Bọn họ yêu thương, hòa thuận vui vẻ nàng cũng hé mắt một cái, cũng sẽ sinh sự nhưng bọn họ cũng đừng động tới nàng, đừng đoạt con của nàng.

Nếu điểm thì một việc nàng sẽ tranh. Có lẽ lễ giáo sẽ khiến nàng chuyện gì, nhưng nàng luôn tìm biện pháp khác để chống bọn họ.

*****

dù Trương Tiểu Oản chủ ý trong lòng thì những việc cần nỗ lực nàng vẫn pải . Bất kể thế nào nàng đều tròn bổn phận của con dâu, bà chồng nàng vẫn lấy lòng.

Sáng sớm ngày hôm nàng dùng tóc che vết thương trán, xiêm y gặp Uông Hàn thị. nàng từ sớm đến trưa mà Uông Hàn thị cũng gọi nàng .

Không gọi nàng nhưng bà cũng bảo nàng . Vì thế Trương Tiểu Oản thể tới, mà tới cũng thể tùy ý rời . Nếu thế thì bà chồng càng cớ để tính sổ với nàng. Nàng chỉ thể nhẫn nhịn hành lang để ánh nắng mặt trời xuyên qua xiêm ý khiến nàng bỏng rát.

Lúc nàng cũng để ý mà cố ý hành lang chứ chờ ở trong sân nắng. Nếu phơi nắng hơn nửa ngày thì cũng đủ khiến đầy mồ hôi, quần áo từ trong ngoài đều sẽ ướt đẫm mồ hôi. Như thế thì quả thực bất nhã, chỉ sợ cũng sẽ mang .

Cơm trưa nàng ăn. Mấy ngày nay theo Uông Quan Kỳ một đường đến trong kinh bọn họ cũng bỏ qua thói quen ở trong thôn mà ăn ngày ba bữa. Chính vì thế nàng cũng trong thành chính là quy củ ngày ba bữa. Buổi trưa nha mang cơm từ một cửa khác phòng. Bọn họ cũng thèm nàng một cái, chờ cơm trưa qua Trương Tiểu Oản vẫn là

hạt gạo nào bụng. Nàng vẫn chỉ ở một bên, cũng kẻ nào qua bên cạnh để nàng hỏi thăm một tiếng.

Trước mắt nàng lui cũng tìm thấy đường lui.

Bên Trương Tiểu Oản bóng trời chiều, lúc mặt trời sắp xuống núi vẫn nhúc nhích. Ở trong phòng, Uông Hàn thị véo một quả nho bóc vỏ từ bàn, hung hăng nhét miệng phun hạt đó nhanh chóng nhai vài cái nuốt. Sau đó bà lạnh lùng Văn bà tử , “ thể , lưng eo , cũng thẳng quá.”

Văn bà tử ngượng ngùng cung kính khom , vì mới .

Người đang giường bên ho nhẹ hai tiếng nhẹ giọng , “Mẫu thôi để nàng về , nếu để phụ tới đây thấy thì sợ là……”

Uông Hàn thị thì lạnh một tiếng, “Con của , con cứ yên tâm. Ông đến mức chút mặt mũi cũng cho . Nếu đúng là uổng công sinh mấy Đại Lang cho nhà bọn họ.”

Nói đến đây bà thẫn thờ mà thở dài, “Đại Lang cũng khi nào mới về nhà. Nếu cha mang theo đứa con gái nông thôn về thì sẽ tức thành cái gì.”

Nghe bà đến Uông Đại Lang thì vị Vân biểu cũng rớt nước mắt, “Đều do con mẫu và biểu ca che chở như thế mà vẫn cố gắng.”

Nói xong nàng oán hận mà đ.ấ.m đấm bụng hai cái, đó mặt lấy khăn gạt lệ.

Loading...