Tiểu Lão Hổ mua cho mấy cái bánh, xem nàng ăn xong mới trở về tiền viện.
Chờ thấy Uông Quan Kỳ , “Không ăn cơm với mẫu ?”
Sáng nay Uông Hoài Thiện xong Tam Tự Kinh nên ông đồng ý cho đến thăm nửa ngày. Ông còn tưởng sẽ tìm cớ ở đến khuya, cho tới tìm mới chịu về, nghĩ đến giờ ăn tối còn qua trở .
“Đã ăn.” Tiểu Lão Hổ liếc ông một cái bò đến một cái ghế còn cao hơn ghế của ông mà . Hắn cẩn thận lão lừa đảo một hồi, chờ ông thì mới bĩu môi trong lòng âm thầm quyết định bao giờ thật với nữa, cũng bao giờ tin ông nữa.
“Có ăn một chút với tổ phụ ?” Uông Quan Kỳ mới từ bên ngoài trở về. Ông đến nhà đồng liêu gặp đứa cháu nhà bảy tuổi mà Tam Tự Kinh còn nổi, về nhà thấy cháu và nhớ sáng nay mới ở mặt ông xong hết Tam Tự Kinh thì thật sự vui mừng thôi.
“Không , ngoài tập quyền, chơi với ngài . Đợi về ngài dạy tập .” Tiểu Lão Hổ nhảy khỏi ghế, sờ sờ mồ hôi trán đó đĩnh đạc ngoài.
Hắn luyện quyền xong thì mang theo Cẩu Tử theo Đại Xuyên tắm nước giếng lạnh đó trở về tập với Uông Quan Kỳ. Nghe Uông Quan Kỳ với chờ cha về sẽ thỉnh hộ khẩu cho thì trong lòng trợn trắng mắt. Đợi đến giờ Tuất ngủ, giờ Hợi đều lên giường mới cẩn thận mở cửa sổ phòng đó nhảy ngoài. Sau đó cẩn thận gọi Cẩu Tử đang canh giữ ở cạnh cửa thẳng đến nhà xí.
Uông Hoài Thiện sợ hố phân thối, từng theo lấy cái tưới ray. thùng phân ở nhà xí quá lớn, khiêng mà chỉ đành đến ngoài thư phòng cầm cái chậu cây trồng cái gì đến. Hắn đổ hết cả cây lẫn đất , đó cầm múc phân đó, bất chấp cả dính bẩn mà bưng cái chậu đó đến hất ngoài cửa phòng lão bà nương . Hất xong 5 chậu mới bỏ qua mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy phẫn hận khó nén. Vì thế cuối cùng hất thêm một chậu nữa, đó nghĩ dò theo đường hôm qua cùng về mà tìm phòng bếp chỗ đó hất phân lên cả phòng.
Những cho ăn cơm, cũng bọn họ ăn cơm! Hắn xem về bọn họ còn dám bắt nạt nữa !
Sáng sớm hôm cả Uông gia tiếng thét chói tai của một bà tử cho choàng tỉnh. Theo chính là tiếng nha kinh hô, đến một nén hương hậu viện nơi phu nhân ở cũng vang lên tiếng Uông Hàn thị giận dữ ré lên. Giọng bà to đến nỗi hàng xóm xung quanh cũng rõ ràng.
Trong viện là một mảnh ngã ngựa đổ, khắp nơi là tiếng loảng xoảng và tiếng kinh hô.
Lúc Uông Hoài Thiện tắm rửa sạch sẽ nhưng quần áo thì giặt sạch tiếng thét chói tai đánh thức. Đầu tiên dựng tai một hồi đó vang đắc ý, liên tục vỗ vỗ Cẩu Tử đang ngủ ở mép giường mà ha ha , “Để xem bà nương vui thế nào! Để xem bà còn dám vui mừng !”
Dứt lời ngáp một cái thật to, cơn buồn ngủ cũng thể cản mặt mày vui sướng bò xuống giường. Sau đó đĩnh đạc từ trong phòng với Uông Đại Xuyên đang cạnh cửa ở phòng ngoài, “Đại Xuyên thúc, xiêm y của , mau tìm cho
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-93.html.]
một bộ tới đây.”
Uông Đại Xuyên đang từ bên ngoài trở về thấy Uông Hoài Thiện cả trần như nhộng thì vội kêu len, “Tiểu công tử mặc quần áo thế ?”
Nói xong nhớ tới hậu viện dơ bẩn thì hoài nghi Uông Hoài Thiện cẩn thận hỏi , “Tiểu công tử, xiêm y của ngài ?”
“Bị ướt , giặt sạch ngươi , đang phơi bên ngoài đó.” Uông Hoài Thiện chỉ chỉ quần áo đang phơi bên ngoài, thể giấu đắc ý.
Hắn thông minh cực, ở thuyền thấy giặt đồ như thế, cứ mặc cả bộ nhảy trong nước bơi vài vòng là quần áo sạch sẽ. Tối qua mặc nguyên cả bộ nhảy trong giếng nước, giặt xong học xoa xoa vài cái. Xiêm y bây giờ cực kỳ sạch sẽ, lẽ ai chuyện đó là do . Đợi xong việc sẽ đến chỗ đòi thưởng.
Tiểu Lão Hổ thông minh vô cùng! Hắn sớm với là sẽ bảo vệ nàng mà!
“Mau tìm xiêm y cho , mặc xong ăn sáng học tập.” Trưởng tôn của Uông gia, Uông tiểu công tử đó ngáp một cái rõ to, đó còn vươn tay sờ sờ tiểu kê kê của hai cái
cao giọng dặn dò Uông Đại Xuyên.
Uông Đại Xuyên giúp tìm quần áo tới, chờ mặc xong mới trong viện quần áo vẫn còn dính phân giặt sạch. Mới sáng sớm mà đầu đầy mồ hôi qua thư phòng của lão gia. Không đến một hồi ngoài ngửa mặt lắc lắc đầu. Nghe thấy tiếng mắng chửi vẫn vang lên ở hậu viện, thở dài lẩm bẩm, “Thế thì đây?”
Sáng sớm nay ở hậu viện gồm phu nhân, biểu tiểu thư, còn hai nha , Văn bà tử và bà tử ở phòng bếp ăn gì. Uông Hàn thị tiên kêu bà tử mời Uông Quan Kỳ tới để ông báo quan. Uông Quan Kỳ ở cửa sân tiến chỉ cách hai cánh cửa với phu nhân nhà , “Không cần báo quan.”
“Vì ?!” Uông Hàn thị tỉnh dậy mùi thối giấu nổi huân đến chóng mặt nên khẩu khí cũng bén nhọn hơn thường ngày.
“Trẻ con nghịch ngợm, gì lớn chuyện.” Uông Quan Kỳ ném xuống những lời phất tay áo bỏ .
Uông Hàn thị thấy thì lập tức hiểu . Bà tức giận đến n.g.ự.c kịch liệt phập phồng. Uông Hàn thị cắn răng gọi bà tử đem “đứa trẻ con” đến đây nhưng thấy nha ở trong phòng kêu lên sợ hãi, “Không , biểu tiểu thư hộc m.á.u , phu nhân, phu nhân……”
Trước mặt Uông Hàn thị lập tức tối sầm , bà bất chấp mà thẳng đến tiền viện. Trên đường bà tìm thấy một cây gậy nên cũng mang theo. Đợi đến tiền viện thấy đứa nhỏ đang lớn dạy Cẩu Tử nhảy một một thì m.á.u nóng dồn lên đầu, bà cầm gậy gỗ chạy đến mạnh mẽ vung lên đánh , trong miệng quát, “Kẻ vô tri nhường để giáo huấn một chút mới . là thứ do kẻ nông phụ thô bỉ sinh mà!”