"Đại Sơn, chúng  nhất thời đầu óc hồ đồ mới   chuyện , coi như nể tình là  cùng thôn, ngươi tha cho chúng  ."
Chỉ là mặc kệ hai  cầu xin tha thứ như thế nào thì Tống Đại Sơn cũng  để ý tới,  cũng  tin tha cho bọn họ   thi bọn họ sẽ   sai.
Tống Đại Sơn từ bên hông cầm lấy dây thừng mang theo từ nhà đến, dùng dây trói chặt hai   , chỉ chừa  đôi chân để bước , Tống Đại Sơn phía  lôi kéo dây thừng, đẩy hai   về thôn.
Dọc đường , mặc kệ hai   cầu xin tha thứ như thế nào, Tống Đại Sơn vẫn dẫn theo hai  đến nhà thôn trưởng,  gõ cửa nhà thôn trưởng.
Lúc   trong thôn  sớm  ngủ ,  lẽ  còn thức chỉ  hai   ý đồ  xa của Hạ gia và  cố ý  bắt  là Tống Đại Sơn.
Tống Đại Sơn ở bên ngoài gõ cửa  lâu thì nhà thôn trưởng mới  ánh nến, chỉ chốc lát   giọng  từ bên trong truyền : "Ai đấy?"
Tống Đại Sơn lên tiếng: "Là , Tống Đại Sơn đây thôn trưởng,   chuyện quan trọng  tìm thúc."
Bên trong truyền đến mấy tiếng bước chân, giây tiếp theo thì thôn trưởng khoác áo mở cửa ,  thấy bên ngoài cửa là Tống Đại Sơn và hai   Hạ gia đang  trói thì lắp bắp kinh hãi: "Như thế  là ,  chuyện gì ?"
Tống Đại Sơn bình tĩnh : "Thôn trường, hai     tháo nước ở ruộng mạ nhà ,    nửa đêm đến ruộng đậu phộng nhà  nhổ cây đậu phộng non lên,   bắt  ngay tại trận."
Thôn trường  xong lời  thì vẻ mặt cũng trở nên nặng nề,  trong thôn   loại chuyện thất đức  quả thật chính  mất hết mặt mũi thôn trưởng là ông.
Lúc  thôn trưởng mới vội vàng khoác áo đàng hoàng, bảo lão bà nhà  đến Hạ gia gọi  đến đây,  đó ông nhường đường mở cửa cho Tống Đại Sơn đưa hai    trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-100.html.]
Chỉ chốc lát , những  khác trong nhà Hạ Lão Chúc đều đến đây, còn  mấy  nhà khác cũng  đánh thức,  theo đến xem náo nhiệt.
Lê Mạn cũng  Triệu thẩm gọi dậy, đem theo Tiểu Bảo đang ngủ cùng  đến, nhà thôn trưởng nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Khi Hạ Lão Chúc  vợ thôn trưởng gọi đến thì trong lòng ông  cũng   là  chuyện gì, dù  ông  cũng là  sai hai đứa con trai   chuyện , vốn tưởng rằng   tháo   bắt  thì   cũng sẽ   chuyện gì như , chỉ là  lường     bắt ngay tại trận.
Hạ Lão Chúc lo lắng trong lòng,  mặt  vẫn ngụy trang thành dáng vẻ khiếp sợ   gì, khi  thấy hai đứa con trai nhà  đang  trói  mặt đất thì liền  đến tát  miệng mỗi đứa một cái, tức giận : "Hai thằng ranh con chúng mày,   thể  chuyện hồ đồ đánh mất lương tâm như   hả!"
Khi đứa con lớn của Hạ Lão Chúc  thấy vẻ mặt của cha  thì  ngay cái tát của ông   ý gì,   lập tức  hổ cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai: "Cha, là chúng con hồ đồ đánh mất lương tâm, đầu óc nhất thời mụ mị mới  chuyện , chúng con  sai , Đại Sơn, chúng  sai ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đứa con lớn  xong thì  lưng lặng lẽ đẩy   của  một cái,  để cho đứa em ngu ngốc  khiến cha  cũng  bại lộ.
Đứa con thứ hai của Hạ Lão Chúc  ca ca của  nhắc nhở, cũng kịp phản ứng , cúi đầu nhận sai theo.
Lúc  Hạ Lão Chúc mới xoay    Tống Đại Sơn : "Đại Sơn , là hai thằng ranh nhà thúc  , thúc bảo bọn chúng xin  con, con hãy tha thứ cho chúng ."
Tống Đại Sơn cũng    nguyên nhân   tha thứ, mà   với thôn trưởng: "Thôn trường, hai  bọn họ  là bởi vì nhà  mua xe lừa, cướp mối  ăn của họ nên họ mới ghi hận trong lòng, vì  nên mới  phá hoại ruộng đất nhà ."
Thôn trưởng    thì dùng ánh mắt u ám ngờ vực liếc Hạ Lão Chúc một cái,  mãi đến khi da đầu ông  căng lên mới : "Thứ vô liêm sỉ, trong thôn  nhiều thêm một chiếc xe lừa là chuyện tạo phúc cho  ,   đều dựa  bản lĩnh kiếm tiền, chẳng lẽ chỉ  nhà các ngươi mới   xe lừa ."
Lời  của thôn trưởng dù trong tối  ngoài sáng cũng là đang  Hạ Lão Chúc, ông  sớm   mắt thái độ của Hạ Lão Chúc,   chỉ  nhà ông   xe lừa, ông cũng  tiện nhiều lời, bây giờ nhà Tống Đại Sơn cũng , trong lòng ông thật sự  vui vẻ.