Lê Mạn bảo nhẹ một chút, nhưng lời nhanh chóng tan trong khí, chỉ còn một mảnh.
Đợi khi kết thúc tất cả, Lê Mạn đánh một trận, đáng tiếc ngay cả cánh tay cũng nhấc lên , chỉ thể oán hận cắn một cái n.g.ự.c , kết quả còn cho .
Lê Mạn chỉ trích: “Chàng còn , là một tên lừa đảo!”
Tống Đại Sơn ôm chặt Lê Mạn, tay còn vẫn còn đặt chỗ tròn trịa của Lê Mạn xoa nắn, ngữ khí vô tội: “Ta lừa nàng, nàng một chính là một a, một chút cũng nhiều.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn: “…”
Không nhiều, nhưng một của nó là một bình thường, một chút cũng kém mấy .
Hắn chính là cố ý.
Lê Mạn chuyện với nam nhân thối nữa, nàng thấy bộ mặt thật của nam nhân , chính là một sắc ác quỷ, thể cứu chữa.
Lê Mạn nghỉ ngơi một lúc, cơn buồn ngủ dần dần mãnh liệt hơn, nàng chọc chọc Tống Đại Sơn, lẩm bẩm: “Mau mặc y phục của cho , đó ôm Tiểu Bảo đây, nếu sáng mai nó phát hiện bản ném lên giường , tức giận cả ngày thèm để ý đến .”
Lê Mạn xong liền tiến mộng .
Tống Đại Sơn nàng một lúc lâu, mới thương yêu hôn lên trán nàng một cái, đó bò dậy nhẹ nhàng ôm Lê Mạn ngực, lấy y phục mặc cho nàng, khi mặc xong mới đặt nàng lên giường ngủ, đó tự mặc y phục của .
Sau khi mặc xong đến gian phòng khác ôm Tiểu Bảo về, đặt đúng vị trí ngủ ban đầu.
Đáng thương cho Tiểu Bảo gì, nhiều đêm nó cha của ôm tới ôm lui.
Ngày hôm Lê Mạn ngủ đến khi mặt trời mọc lên cao mới tỉnh, lúc đó Tống Đại Sơn sớm đánh xe, chỉ để điểm tâm sáng ở trong nồi.
Lê Mạn xoa xoa cái lưng đau nhức, chậm rãi trong sân, liền thấy Tiểu Bảo đang cho gà con ăn, thấy Lê Mạn tỉnh, Tiểu Bảo lập tức chạy đến ôm lấy Lê Mạn: “Nương, cha nương tỉnh nhớ ăn cơm, cơm ở trong nồi, nương, nương mau ăn , đừng để đói bụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-124.html.]
Lê Mạn bộ dáng tiểu đại nhân của nó chọc , ôm nó lòng, hôn nó một cái, hỏi: “Bảo bối ăn ?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Con ăn , còn nương vẫn ăn.”
Lê Mạn ôm Tiểu Bảo phòng bếp, đặt Tiểu Bảo lên chiếc ghế trong phòng bếp, tự rửa mặt, đó mở nắp mồi, lấp cháo và màn thầu ở bên trong đặt lên chiếc bàn nhỏ bắt đầu ăn, thỉnh thoảng đút cho Tiểu Bảo.
Ăn sáng xong, Lê Mạn lấy vải vóc mấy ngày lên trấn mua , bắt đầu khăn trải giường và chăn, bộ khăn trải giường đó trong nhà rách nát đến mức thể dùng nữa, Lê Mạn định cái mới, còn định lên trấn đánh thêm hai cái chăn bông, đến khi dùng chiếu nữa sẽ chăn và nệm trong nhà, dùng rơm rạ để nệm nữa.
Mắt thấy sắp đến trưa, Lê Mạn buông kim chỉ trong tay xuống, đến phòng bếp nấu cơm trưa, đúng lúc , một phụ nữ và một hán tử trung niên đến nhà.
Lê Mạn nhận hai , là thôn dân trong thôn, ở ngay bên cạnh nhà Trương lão thúc, đây khi đến nhà Trương Lão Thúc từng gặp qua, còn từng cùng chuyện.
Lê Mạn nghênh đón hỏi: “Thúc, thím, hai đến đây? Mời .”
Hán tử trung niên họ Vương, Lê Mạn gọi bọn họ là Vương thúc Vương thẩm.
Vương thúc trong sân, : “Đại sơn kéo xe ? Vẫn về ?”
Lê Mạn gật đầu: “Vâng, vẫn trở về, chắc một lát nữa là về .”
Lê Mạn rót cho hai .
Vương thẩm vội vàng ngăn cản Lê Mạn: “Đại Sơn gia đừng khách khí, hôm nay bọn đến là định nhờ Đại Sơn giúp đỡ.”
Lê Mạn đặt nước xuống, cũng xuống, : “Vương thúc Vương thẩm việc gì cứ thẳng, việc chúng thể giúp chúng nhất định sẽ giúp.”
Vương thúc thẳng: “Là thế , con trai thứ hai nhà là tiểu nhị tửu lầu trấn , nhờ quan hệ của nó, rau cải do nhà trồng đều gặt , đều thể vận chuyển đến tửu lẩu để cung cấp cho tửu lầu, đây đều là thuê xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc để vận chuyển , năm bọn tìm Đại Sơn nhà cháu vận chuyển.”
Hiện tại nhà bọn họ lấy một lượng lớn rau trồng cup cấp cho tửu lầu với giá thấp để kiếm tiền, mặc dù thích nhà Hạ Lão Chúc , đây nhiều tiền vận chuyển rau hơn cả xe kéo trấn, nhưng còn lựa chọn nào khác, nhà bọn họ chỉ thể dùng xe của nhà Hạ Lão Chúc, hiện tại Tống Đại Sơn, đương nhiên bọn họ sẽ chọn xe lừa của Tống Đại Sơn.