mà nên thế nào mới thể kiếm nhiều tiền đây?
Lê Mạn suy nghĩ ăn, mãi đến khi ăn xong cũng nghĩ cách nào.
Thôi , hiện tại tiền vẫn thể chống đỡ hai chữa trị nữa, vẫn thời gian suy nghĩ dần dần.
Sau khi cơm nước xong, ba trở về nhà trọ, tìm tiểu nhị lấy một ít nước ấm để rửa mặt, tắt đèn ngủ.
Sáng sớm ngày hôm , Lê Mạn và Tống Đại Sơn trả phòng, vội vàng lên xe lừa trở về thôn Đạo Nguyên.
Về đến nhà, dọn dẹp một lượt từ trong ngoài nhà xong, Lê Mạn và Tống Đại Sơn cùng sang nhà Triệu thẩm mang gà con về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu thẩm đang nấu cơm, thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn trở , lập tức kinh ngạc vui mừng hỏi han: "Các con về hả? Thế nào , chân của Đại Sơn thể chữa ?"
Lê Mạn gật đầu: "Có thể, đại phu tuy vẻ khó chữa, nhưng vẫn thể chữa , cứ cách nửa tháng chúng liền đến y quán trong thành điều trị một ."
Triệu thẩm tin tức vui vẻ: "Thế là quá , chân của Đại Sơn thể chữa , về cuộc sống của các con càng ngày càng hơn."
Lê Mạn gật đầu, đó hỏi: "Thẩm, hai ngày con vắng nhà ai đến nhà tìm con trang điểm ?"
Triệu thẩm lắc đầu: "Không , ngày nào thẩm cũng để ý, nhưng thấy ai đến cả."
Lê Mạn gật gật đầu, trong lòng chút thất vọng.
Bây giờ lượng ăn của nàng vẫn còn quá ít, đôi khi mấy ngày liền cũng ai đến tìm nàng trang điểm, tay nghề trang điểm của nàng thật sự đất để dùng, hiện tại còn chữa trị chân cho Tống Đại Sơn, nếu cứ tiếp tục như , thật sự sẽ đủ tiền.
Không , thực sự nghĩ cách , nhất định tăng lượng ăn lên thôi.
Lê Mạn miệt mài nghĩ cách, thế cho nên đến cơm ăn cũng ngon, buổi tối cũng ngủ nổi, cứ lăn qua lộn suốt.
Tống Đại Sơn đưa một tay ôm lấy Lê Mạn trong ngực, cọ cọ cổ của nàng, tay cũng thành thật luồn trong quần áo bắt lấy bầu n.g.ự.c mềm mại vuốt ve, xoa hỏi: "Làm ? Sao khó chịu ? Đang suy nghĩ cái gì hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-133.html.]
Người đàn ông , động tình .
Lê Mạn lôi tay của ngoài, nghiêm túc : "Trong lúc chữa trị chân, cho phép chuyện !"
Tống Đại Sơn lơ mơ, vội hỏi: "Vì cho?"
"Chàng thấy đại phu , chân dùng lực, nếu thương nhanh khỏi, thì thể chuyện ."
Tống Đại Sơn ấm ức bày tỏ: "Làm việc cũng ảnh hưởng đến chân, chân của cả, vẫn thể."
Lê Mạn trợn trừng mắt: "Ai ảnh hưởng đến chân? Chàng dám ảnh hưởng đến chân?
Rõ ràng lúc chuyện đó, nửa của dùng lực nhiều nhất, cần chân, chuyện đó như thế nào?
Đại phu dùng sức quá mạnh, tuy nàng như tính là dùng sức quá mạnh , nhưng hiện tại trong lúc chữa trị, cẩn thận một chút luôn luôn sai.
Tống Đại Sơn thấy Lê Mạn vẫn kiên trì, ủ rũ, vùi đầu cọ đến cọ lui n.g.ự.c Lê Mạn, nũng giống như đứa trẻ.
Nếu là bình thường chắc chắn Lê Mạn sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại là thời gian đặc biệt, thể dung túng , Lê Mạn dằn lòng, đẩy đầu của : "Làm nũng cũng vô dụng, là ."
Tống Đại Sơn khẽ phát tiếng hừ, giống như một con cún chủ nhân vứt bỏ.
Lê Mạn dở dở , nhưng vẫn nhịn xuống.
Qua một lát , lúc Lê Mạn cho rằng Tống Đại Sơn ngủ , thì Tống Đại Sơn ở bên dán , ôm Lê Mạn trong ngực, chân cũng đè lên chân Lê Mạn, ôm chặt Lê Mạn trong lồng n.g.ự.c , đó vùi mặt cổ Lê Mạn, nhẹ nhàng : "Ta gì cả, chỉ ôm nàng ngủ ."
Khóe miệng Lê Mạn cong lên, đưa tay lên sờ sờ đầu của , ngầm đồng ý cho hành động bám .
Một lát , tiếng hít thở đều đều của Tống Đại Sơn truyền tới, rõ ràng chìm giấc ngủ .
Lê Mạn , nàng ngủ , trong đầu tự giác mà nghĩ xem thế nào để tăng thêm lượng ăn.
Hiện tại chỉ dựa trang điểm cho tân nương trong tám thôn cũng đủ, còn chắc các tân nương đều tìm nàng trang điểm, cho dù là các tân nương đều đến tìm nàng, lượng ăn cũng đủ, dù tân nương tử xuất giá hàng ngày .