Đến lúc trở nên xinh  , chắc chắn sẽ thấy son phấn nhà bà   hơn những nhà khác,  thể  mua son phấn trong quán của bà  ?
Lúc  bà chủ thấy  vô cùng may mắn vì  quen  Lê Mạn, trở thành  đầu tiên nàng đến tìm chứ   là cửa hàng khác, nếu  bà   mất  cơ hội   .
Bà chủ  hề che giấu vui thích của  với Lê Mạn, bắt lấy tay Lê Mạn : “Lê , tay nghề của  thật sự  ai  thể so sánh ,   tin tưởng với lời    đó,  tay nghề của ,  thêm nhân mạch của cửa hàng ,  tin chắc  chỉ  nhiều  đến tìm  trang điểm, mà nhờ phúc của  cửa hàng của   ăn cũng càng ngày càng  hơn. Lê ,   hai   hợp tác   .”
Lê Mạn  bà chủ đồng ý với đề nghị của nàng, cũng nở nụ ,  với bà chủ: “Vậy Nguyệt tỷ, tỷ cứ chuẩn  thật   ,  nhất là treo một bảng hiệu hấp dẫn khách ở  cửa , chờ tỷ chuẩn  xong xuôi,   thể bắt đầu trang điểm cho khách hàng trong quán bất cứ lúc nào.”
Bà chủ gật đầu liên tục: “Đương nhiên  hi vọng chuyện  bắt đầu càng sớm càng  , hôm nay  sẽ sai   một bảng hiệu treo  cửa, nếu    việc gì khác, sáng ngày mai cứ đến đây, chỉ cần  khách hàng  quán,  liền giới thiệu cho , mấy vị phu nhân  điều kiện  tồi, chắc chắn bằng lòng thử,   cần lo lắng  ai cần  trang điểm .”
Lê Mạn  gật đầu: “Vậy sáng mai  cứ đến đây, đến lúc đó   phiền Nguyệt tỷ .”
Bà chủ khoát tay: “Nói cái gì mà  phiền chứ,  còn  cảm ơn  đấy.   Lê , một  trang điểm  tính thu bao nhiêu tiền?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỳ thật Lê Mạn   một  trang điểm thu bao nhiêu cho thích hợp,   nàng trang điểm cho tân nương, cũng    thể thu tiền  , vì thế liền hỏi bà chủ: “Nguyệt tỷ,    trang điểm cho tân nương xuất giá ở  thôn một  là mười lăm văn tiền, còn ở chỗ  của tỷ, thật   nên thu bao nhiêu, tỷ quen thuộc trong trấn  hơn, tỷ gợi ý cho  một mức giá .”
Bà chủ trầm ngâm, tuy  trong trấn  nhiều   tiền, nhưng     trong quán của bà  đều là   tiền, cũng   nhiều  là nhà dân bình thường, chắc chắn  thể thu tiền dựa    , tất   một mức giá cố định,   sẽ tâm phục khẩu phục, cho nên mức giá  nhất định  thể để cao quá, nếu  thì sẽ khiến mấy  dân bình thường mất hứng.
Bà chủ trầm ngâm một lúc lâu : “Lê   cảm thấy  thu hai mươi văn tiền một  là , như  thỉnh thoảng   dân bình thường đến cũng  thể trang điểm , đến lúc đó   truyền tai , khẳng định chuyện  ăn sẽ  kém .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-137.html.]
Lê Mạn  tin tưởng bà chủ, gật đầu: “Vậy thì theo như lời Nguyệt tỷ , hai mươi văn tiền một , đến lúc  trang điểm  thể đề nghị cho bọn họ mua son phấn và trang sức thích hợp, đưa  đề nghị cho bọn họ , coi như là kéo mối cho tỷ .”
Bà chủ  thích thái độ của Lê Mạn, lập tức  tươi rạng rỡ: “Lê ,  hai chúng  hợp tác vui vẻ.”
…
Sau khi xong chuyện ở cửa hàng son phấn, mắt thấy  đến giờ Tống Đại Sơn đưa   về thôn, Lê Mạn liền chào tạm biệt bà chủ,  rời khỏi cửa hàng.
Tiểu Bảo thấy Lê Mạn xuất hiện, lập tức hăng hái bổ nhào  trong n.g.ự.c nàng: “Dì,  dì  đó lâu như , chúng  đợi  lâu đấy, con   trong đó tìm dì, nhưng phụ   tính,  cho con .”
Lê Mạn   buồn , nhưng vẫn giữ mặt mũi cho Tiểu Bảo, giơ tay lên đánh Tống Đại Sơn một cái, cả giận : “Sao   hư như thế,  cho Tiểu Bảo của chúng   đó.”
Tiểu Bảo ở bên cạnh gật gật đầu.
Tống Đại Sơn  nhẹ, xoa xoa má Lê Mạn, cầm hộp đồ trang điểm của nàng cho  trong xe,  đó đỡ nàng lên xe,  ôm Tiểu Bảo  trong, xong mới kéo xe lừa đến nơi   tập trung chờ đợi.
Về đến nhà, Lê Mạn mới  chuyện  cho Tống Đại Sơn,  đó  chắc chắn, cho nên nàng mới   rõ là   gì.
Trong mắt Tống Đại Sơn hiện lên áy náy và đau lòng, ôm Lê Mạn  trong ngực: “Nàng vất vả như ,   nỡ để nàng vất vả như , chuyện tiền bạc nàng   lo lắng, chiều chiều   thể lên  trấn, tranh thủ kiếm ít việc , cũng  thể  bến tàu hỏi thử,  thể tìm  mấy việc , nàng cứ ở trong nhà .”