Lê Mạn  là  thương nàng, bình thường những công việc cần động tay cũng  cho nàng  nhiều, nếu như bây giờ mỗi sáng  chạy lên  trấn  việc, chắc chắn  sẽ  nỡ để nàng , nhưng    như  là may mắn, bận rộn vì sự nghiệp của , để kiếm tiền cho gia đình, dù  bận rộn cũng  động lực, nàng  hề  đem tất cả áp lực đè lên   , nàng  khả năng kiếm tiền,  mặc kệ  chứ.
Hơn nữa nàng còn cảm thấy mỗi ngày lên trấn kiếm tiền cũng  , còn  hơn là rảnh rỗi ở nhà chờ .
Lê Mạn ôm cổ Tống Đại Sơn, hôn lên  mặt  một cái: “Không vất vả,  ở nhà chờ đợi cả ngày cũng   chuyện với ai,  lúc  thể lên trấn cùng  mỗi ngày,  thấy   ?”
Sao Tống Đại Sơn  thể thấy    chứ, chỉ là như thế thì ngày nào cũng  dậy sớm,   bình thường nàng đều  ngủ đến khi tự tỉnh dậy.
 chuyện mà Lê Mạn  quyết định  , Tống Đại Sơn cũng  đành lòng ngăn cản mà cũng  ngăn cản nổi, chỉ  thể  theo nàng.
Lê Mạn lắc lắc cánh tay của , dịu dàng : “Sau  mỗi ngày   phụ trách gọi  rời giường,  ở  trấn tới tận chiều tối,   nhớ đến đón  về…”
Tống Đại Sơn  bất đắc dĩ, hôn nhẹ lên trán của nàng: “Được ,    sẽ đưa nàng , đón nàng về.”
Biết   thỏa hiệp, Lê Mạn  nhịn   lên.
Bởi vì sáng hôm   dậy sớm, cho nên Lê Mạn liền ngủ sớm, trời còn  sáng   Tống Đại Sơn đánh thức.
Lê Mạn dụi mắt để  tỉnh táo hơn, vội rửa mặt ăn điểm tâm xong,    xe lừa lên trấn.
Hôm nay còn  tiến  cửa hàng, Lê Mạn từ phía xa   thấy  cửa hàng dựng một bảng giấy cứng, phía   mấy chữ: Cửa hàng nhận trang điểm,    thu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-138.html.]
Lê Mạn  , thầm nghĩ bà chủ  cũng   cách thu hút ánh mắt của khách hàng, chỉ dùng một câu “   thu tiền”  thu hút  ít khách hàng tới xem thử . Xem  bà chủ  thật sự  tin tưởng kỹ thuật trang điểm của nàng.
Lê Mạn cầm hộp trang điểm   cửa hàng, bà chủ lập tức đến tiếp đón, kéo tay Lê Mạn : “Lê  đến , mau đến xem chỗ  sắp xếp cho  .”
Lê Mạn  theo hướng ngón tay bà chủ chỉ, lúc  mới thấy chỗ  trong quán  khác với ngày hôm qua , bà chủ dùng một tấm bình phòng tạo  một khu vực nho nhỏ, bên trong  bàn trang điểm và gương lớn, còn  một chỗ để đồ, bên  để khăn mặt và chậu, còn  ghế cho   trang điểm,  đơn giản   mất  vẻ lịch sự tao nhã,  khác   tới liền thấy cực kì thoải mái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn  nghĩ tới bà chủ  để ý chuyện  như , thời gian ngắn như  mà  thể bố trí riêng cho nàng một phòng trang điểm, khiến nàng   cảm ơn bà  như thế nào cho thỏa đáng.
Bà chủ  khoát tay: “Ta cũng  tính cho  ,  suy nghĩ cho cả quán  thôi, nếu chỉ  đó trang điểm, ai  qua cũng  thấy ,  chỉ thể hiện cửa hàng của   phù hợp, mà khách hàng tới trang điểm cũng sẽ  thích. Nếu tạo  một nơi trang điểm lịch sự tao nhã, khách hàng   vây xem, cũng cảm thấy thoải mái, như    còn  tới tiếp, thậm chí còn mua thêm chút son phấn mang về.”
Lê Mạn  khỏi cảm khái, trí tuệ của  cổ đại  hề thua  hiện đại chút nào, tư duy buôn bán của bọn họ cũng  hề kém, nàng là  hiện đại còn  nghĩ tới, bà chủ   thể nghĩ  trong một đêm ngắn ngủi, mà còn  thành  nhanh, hành động  thật sự  tồi, nàng tự thấy   bằng.
Trong lòng Lê Mạn càng thấy vui mừng, hợp tác với  như , nhất định sẽ  vui vẻ.
Lúc  bà chủ : “Lê ,  nhanh chuẩn  , thiếu cái gì cứ  với , đợi  khách quen tới trang điểm, ngày hôm qua  hẹn  .”
Lê Mạn kinh ngạc,  việc nhanh như  ? Nàng còn tưởng rằng mấy ngày đầu sẽ  như   việc gì như mấy hôm  thôi.
Thấy Lê Mạn kinh ngạc như , bà chủ  : “Ta kinh doanh cửa hàng  trong trấn nhiều năm như thế, cũng   ít khách quen, xế chiều hôm qua  khách quen tới mua son,  liền thuận tiện nhắc tới một chút. Cơ bản là  khi bà   mặt  là do  trang điểm cho xong, vị phu nhân  liền động tâm, dù  cũng    thiếu tiền, lúc  liền hẹn  với  là hôm nay sẽ tới để  trang điểm cho thử.”
Hóa  là như , xem  vị phu nhân tới trang điểm     thiếu tiền.
Lê Mạn gật gật đầu: "Phía bên    gì cần sắp xếp cả, vị phu nhân  tới thì  liền trang điểm cho bà ."