Vân Nương giận liếc mắt một cái, “Ta là hiểu như ? Ta đều cách cảm tạ của .”
Lúc , Lê Mạn trở về, thấy Vân Nương đang , chào hỏi, “Vân tỷ, tỷ tới .” Nói xong, Lê Mạn mắt sắc mà thấy mặt Vân Nương, kinh hỉ : “Vân tỷ, mặt tỷ hơn ít a.”
Vân Nương kéo tay Lê Mạn gật đầu, “Thật sự , đều cảm tạ biện pháp của , mấy ngày nay cũng trang điểm, ở phòng bếp thì mang theo khẩu trang và mũ cho, ngày thường ngoài cũng lấy cớ nhiễm phong hàn mang theo khẩu trang chuyện, ngoại trừ uống thuốc điều trị, mỗi ngày còn đắp hai lô hội nghiền và hoàng liên nghiền, nghĩ tới thật đúng là hơn nhiều.”
Lê Mạn cũng dám ôm hết công lao , “Vân tỷ, cũng bởi vì biện pháp của mà mặt tỷ mới , trong thời gian tỷ còn trang điểm, còn uống thuộc đại phu khai, hai bên kết hợp, đương nhiên khuôn mặt của tỷ sẽ hơn nhiều, tỷ tiếp tục kiên trì, nhất định mụn sẽ còn nữa.”
Vân Nương: “Vậy đó cũng là vì biện pháp của hiệu quả, đó cũng uống bao nhiêu thuốc cũng chuyển biến , thời gian dài như trong lòng thấy cuối cùng bệnh cũng hy vọng.”
Lê Mạn vẫn nhịn dặn dò nàng : “Vân tỷ, mặt của tỷ ngàn vạn đừng trang điểm khi khỏi , bằng cũng khỏi hết .”
Vân Nương xua xua tay, “Đương nhiên đương nhiên, cũng trang điểm, thật vất vả mới khởi sắc, cũng dám trang điểm để hỏng, hiện tại mặt còn coi như thể xem, cứ để mặt mộc như , cùng lắm thì nhạo một đoạn thời gian, cũng để bụng.”
Lê Mạn và lão bản nương đều Vân Nương đến nhịn lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-153.html.]
Lúc Vân Nương thu hồi , Lê Mạn , “Muội tử, chính là giúp tỷ tỷ đại ân, thiệt tình giúp , cũng lấy tiền bạc hỏng tình nghĩa của , chỉ là cũng gì thể cảm tạ , cũng là mở tửu lầu, bên một vụ ăn, nghĩ tới nghĩ lui thể thích hợp với nhà , hứng thú .”
Lê Mạn giật , hỏi: “Vân tỷ, còn xin tỷ đến một chút.”
Vân Nương liền ngay: “Là như thế , mỗi ngày tửu lầu của đều đốt ít củi lửa, mỗi buổi sáng đều chợ tìm những thôn dân tới trấn bán củi để mua củi đốt, nhưng trong thôn tới trấn bán củi, một tới nhiều lắm chỉ một gánh, căn bản đủ, mỗi tìm vài mua củi mới đủ đốt một ngày.”
“Trước hẹn với mấy thôn dân để bọn họ mỗi ngày đưa củi đến cho , kết quả đôi khi căn bản thấy , cũng đưa cho nhà khác , cuối cùng còn đến chợ mua, ngại phiền toái. Nghe nhà ở trong thôn, nam nhân của xe, nhà đồng ý vụ buôn bán củi lửa , mỗi ngày đưa củi cho ? Giá thì yên tâm, đều giống với giá ở trấn , tám văn tiền một gánh củi.”
Vân Nương cũng là lão bản nương mới nhà Lê Mạn ở thôn Đạo Nguyên dựa núi, hơn nữa nam nhân của nàng chân tật, hiện tại dựa kéo xe mà sống, cuộc sống trong nhà lắm, vì điều trị chân cho trượng phu, lúc mới tới trấn trang điểm. Sáng nay nàng đến chợ tìm trong thôn mua củi, kết quả hôm nay tới bán củi ít, nàng tìm vài còn mua đủ, trong lòng hận thể mỗi ngày đưa tới cho nàng củi lửa cần dùng mới , lúc linh quang chợt lóe, nhớ tới Lê Mạn.
Nhà Lê Mạn ở trong thôn, lưng dựa núi, trong thôn lên núi chặt củi dễ dàng, trừ bỏ lãng phí sức lực, cần bất cứ phí tổn gì, nếu vụ ăn cho nam nhân của Lê Mạn , một là thể dùng xe lừa kéo tới củi mà nàng cần mỗi ngày, đây cũng coi như là thể kiếm ít.
Cho nên hôm nay Vân Nương tới riêng gì cho bọn họ tin tức về mặt , cũng là vì với Lê Mạn vụ ăn , hỏi một chút ý của nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn xong Vân Nương , lòng nhanh chóng di chuyển, hỏi Vân Nương: “Vân tỷ, mỗi ngày tỷ cần bao nhiêu củi lửa?”
Vân Nương vươn năm ngón tay, “Mỗi ngày cần ít nhất năm gánh củi mới đủ dùng, nếu nhà vụ , thể hai ngày đưa cho một , một đưa mười gánh cho , đưa thêm hai gánh là nhất.”