Buổi chiều, Lê Mạn trang điểm xong cho một vị phu nhân, thấy ai đợi trang điểm nữa, Lê Mạn đầu xem thời gian hiện tại, nghĩ một lúc, mở miệng với lão bản nương: “Nguyệt tỷ, ngoài một chuyến, hôm nay Đại Sơn tặng củi đốt cho Vân tỷ, xem gì .”
Lão bản nương bây giờ Tống Đại Sơn nam nhân nhà Lê Mạn tặng củi đốt cho tửu lâu của Vân Nương, hôm nay là ngày tặng đầu tiên, khó tránh Lê Mạn an tâm qua đó xem, vì thế lão bản nương gật đầu : “Mau , sẽ chăm sóc Tiểu Bảo, đừng lo lắng.”
Tửu lâu của Vân Nương cách cửa hàng xa, bộ đến một khắc là đến nơi.
Lê Mạn để lão bản nương chăm sóc Tiểu Bảo một lát, đó rót đầy nước đun sôi để nguội chỗ lão bản nương ống tre đựng nước mới mua, “mượn” hai khối điểm tâm lấy từ trong túi của Tiểu Bảo, về phía tửu lâu của Vân Nương.
Hôm qua, Tống Đại Sơn và hai Triệu gia lên núi đốn củi, đó Triệu thúc cũng theo, nhiều thêm một , việc đốn củi cũng nhanh hơn nhiều, buổi chiều mấy cũng việc gì, thế là vùi đầu chuẩn xong mười hai bó củi cần trong hai ngày chỉ trong một buổi chiều, sáng hôm nay Tống Đại Sơn giúp xong, khi ăn cơm trưa liền xếp củi đốt lên xe, xếp đầy một thùng xe, vội vàng kéo xe lên trấn tặng củi, còn Triệu gia tiếp tục lên núi chuẩn củi đốt cho ngày .
Tửu lâu của Vân Nương đường chính phía phố lớn cửa hàng phấn son của Nguyệt nương, vốn dĩ Lê Mạn định đường chính, đó rẽ một đường khác, nhưng đang thì vô ý đánh mắt , mới phát hiện hiện tại cửa tiệm bên tay chính là của ông chủ tiệm vải đây suy nghĩ đắn với nàng.
Mà lúc , ông chủ tiệm cửa thấy nàng ở ngoài cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ ở hội đèn lồng đó, Lê Mạn bao giờ mua vải ở cửa tiệm nữa, mà đổi sang tiệm khác, trong lòng cũng đem chuyện xảy ném đầu, tất nhiên cũng quên mất ông chủ Trương Tắc Sĩ, vì nhất thời nhớ tiệm nên lối , bây giờ vô ý mà thấy ở cửa , trong lòng bỗng thấy sợ hãi, rẽ ngõ hẻm bên cạnh theo bản năng, đổi đường khác.
Tuy rằng Lê Mạn xảy bất cứ điều gì với đàn ông , cũng sớm từ chối, nhưng nhân ngôn khả uy, Lê Mạn những phiền phức cần thiết, ngộ nhỡ điều một mực gần thì , vì vẫn nên đề phòng thì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-155.html.]
Lê Mạn vội vàng men theo ngỏ tắt về phía , ngờ còn hai bước thấy phía truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Lê Mạn kinh hãi, bước chân càng nhanh hơn.
"Lê tử, xin dừng bước." Thấy Lê Mạn càng nhanh, phía mở miệng kêu lên.
Lê Mạn nghĩ tới thật sự điều như , đây nàng rõ ý từ chối của , hơn nữa nãy còn né tránh rõ ràng như , nhưng vẫn theo, lẽ nào còn hết hi vọng?
Lê Mạn cố ý để ý tới , bước chân thể nhanh hơn một đại nam nhân, trong chốc lát phía đuổi theo, cánh tay kéo .
Lê Mạn dùng sức vùng vẫy, giận giữ với đuổi theo: "Trương lão bản, ngươi ý gì!"
Sắc mặt Trương Tắc Sĩ như thường, chắp tay tỏ vẻ xin với Lê Mạn: "Lê tử, nãy gọi để ý tới, quá gấp gáp nên mới thất lễ, mong cần để ý."
Lê Mạn vì thái độ của mà dịu , cau mày lạnh lùng : "Trương lão bản, là nữ nhân chồng, vả và tướng công cầm sắt hòa minh, ân ái thừa. Ngươi tùy tiện theo như , vô cùng ảnh hưởng thanh danh của , mong rằng Trương lão bản tự trọng, miễn cho lời tiếng cần thiết, tăng thêm phiền toái.
Sự ôn hòa tươi mặt Trương Tắc Sĩ dần dần nhịn , tìm tòi nghiên cứu khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lê Mạn.
Lần mặc dù Lê Mạn từ chối, nhưng cũng bởi mà buông tha cho nàng, nữ nhân thôi, đều như , chung quy dè dặt, chỉ kỹ nữ mới thể để nam nhân ngoắc ngoắc ngón tay liền tới, cho nên cũng để ý lời từ chối của nàng, chỉ cần kiên trì, khiến nàng thấy tâm ý của , hiểu thật sự cưới nàng, mà mang ý đùa bỡn do nhất thời phong lưu, tin nàng nhất định sẽ rời xa kẻ nghèo hèn , lựa chọn nam nhân đối xử với nàng hơn.