Trong lòng Lê Mạn  lạnh, hừ, kính nể  ba phần cái gì, cũng chỉ xem  như hạ nhân mà thôi! Cái gì mà ăn sung măc sướng, chẳng qua ngay cả tôn nghiêm căn bản cũng  , đến cả chuyện sống c.h.ế.t của bản    cũng  trong tay kẻ khác . Nếu lời   của ông  mà   với một nữ tử bình thường gia cảnh bần hàn, chắc sẽ  khả năng đả động đến trong lòng bọn họ, nhưng  lừa nàng , còn quá sớm.
Lê Mạn kiềm chế biểu hiện  mặt, che giấu sự trào phúng trong lòng,   bộ dáng bất đắc dĩ nghẹn ngào : "Sở quản gia, thật sự  thể , chồng   tật ở chân     nào khác ở nhà chăm sóc, đứa bé còn nhỏ như ,    thể yên tâm rời bọn họ  . Cho dù  bao nhiêu tiền  cũng  thể nào rời xa bọn họ. Sở quản gia, phiền ông trở về   nỗi khổ tâm của  với tri huyện đại nhân,  thật sự  thể , cảm ơn ý  của đại nhân."
Sở quản gia    giọng điệu kiên quyết của Lê Mạn, trong mắt hiện lên chút  kiên nhẫn,   với Lê Mạn nữa mà  đầu  về phía Tống Đại Sơn : "Tống tướng công, ngươi cũng cảm thấy như  ? Người phụ nữ trong nhà ngươi  hiểu chuyện, phân  rõ chuyện nặng nhẹ, ngươi là gia chủ trong nhà  suy nghĩ cho cẩn thận."
Hừ,  phụ   , ông   tin đến cả chồng của nàng cũng  . Có một trăm lượng  thể mua  phòng mới, hơn nữa còn  thể cưới thêm  hai thê  xinh , còn hơn nhiều cuộc sống nghèo kiết xác như hiện tại, chỉ cần là đàn ông  gì   nào  động lòng.
Thế nhưng biểu hiện của Tống Đại Sơn  khiến cho ông  thất vọng.
Vẻ mặt của Tống Đại Sơn còn kém hơn so với Lê Mạn, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh  tay nổi hết lên, lời  trong miệng đầy vẻ kiên quyết: "Ý của nương tử chính là ý của ,  cùng với con đều   rời xa nàng , nàng  tuyệt đối  thể ,  phụ lòng ý hợp tác của các ngươi ."
"Ngươi... Các ngươi..." Sở quản gia  bức nhất thời    nên lời.
Một hồi , vẻ mặt của ông  lạnh xuống, rốt cuộc cũng  giữ  bộ dáng ôn hoà như lúc  nữa, giọng điệu  chuyện cũng trở nên kiên quyết: "Tống tướng công, Tống nương tử, các ngươi cần  nghĩ cho kỹ, đây chính là chuyện đại sự trong nhà tri huyện, nếu như các ngươi chậm trễ đại sự ,  chuyện   thì đừng trách tri huyện đại nhân trách tội. Đại nhân chúng  yêu dân như con, lúc  mới khách sáo đến cửa mời các ngươi, nhưng nếu như các ngươi    , hậu quả  mấy kẻ tiểu dân các ngươi cũng  thể gánh vác nổi !"
Đây chính là lợi dụ  thành,   tính toán cưỡng bức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-189.html.]
Lê Mạn cũng nắm chặt hai tay, trong đầu nhanh chóng nghĩ  kế đối sách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc  Tống Đại Sơn hai tay chắp , cong  xuống: "Sở quản gia,  tin đại nhân yêu dân như con khẳng định sẽ hiểu  nỗi khó xử của chúng , sẽ  cưỡng bức chúng . Mong rằng Sở quản gia trở về sẽ  rõ việc khó xử của hai phu thê chúng  với đại nhân,  tin đại nhân nhất định sẽ mời   tài giỏi hơn."
"Làm càn! Các ngươi quả thật    !" Ngay khi Tống Đại Sơn  hạ giọng, Sở quản gia  trừng mắt  chằm chằm  Tống Đại Sơn gầm lên: "Các ngươi cho rằng các ngươi là ai, đại nhân  mời các ngươi là  cho các ngươi chút mặt mũi, các ngươi còn dám tuỳ ý cự tuyệt ? Ta hỏi  các ngươi một  nữa, Tống nương tử định  theo chúng  !"
Lê Mạn  thèm đếm xỉa đến, ngẩng đầu : "Thứ  cho tiểu nữ   biện pháp nào  cùng các ngươi, mong đại nhận thứ !"
Vẻ mặt Sở quản gia xanh mét,  đầu tiên     để  chút mặt mũi như , ông  chỉ  Lê Mạn : "Được  , quả thật là rượu mời     uống rượu phạt,  đừng trách   khách sáo, các ngươi tới đây, mời Tống nương tử lên xe cho !"
Giọng  của Sở quản gia hạ xuống, mấy tên nam tử  ở phía  vẫn luôn  mở miệng lúc  lập tức  lên, nắm lấy cánh tay Lê Mạn lôi kéo  ngoài cửa.
"Các ngươi  gì ! Các ngươi buông  ! Đường đường là quan tri huyện mà  cưỡng bức dân chúng như  !" Lê Mạn liều mạng giãy giụa, thế nhưng vẫn  giãy giụa  , hai cánh tay nàng  nắm lấy đau đến tê dại.
Vẻ mặt Tống Đại Sơn xanh mét,  nháy mắt  động thủ đánh tới bọn họ, tay nắm thành quyền hung hăng đánh tới hai  đang bắt giữ lấy Lê Mạn, hai tên đó lập tức  đánh ngã qua một bên, Lê Mạn cũng ngã sấp xuống theo.
Mai Tử ở bên cạnh  sợ tới mức thét chói tai, nàng  lập tức chạy tới nâng Lê Mạn dậy: "Tẩu tử, tẩu tử, ngươi   chứ!"