Tri huyện phu nhân lên, đỡ lão bản nương mặt đất dậy, khuyên nhủ: "Nguyệt nương, chuyện ngươi thể quản, trở về , cần quản, chuyện ngươi tận tình tận nghĩa.”
Lão bản nương Tri huyện phu nhân dìu lên, thể cứng đờ, chậm rãi xoay , khỏi phủ tri huyện.
Mà lão bản nương chính là, một khắc khi nàng phủ tri huyện, một đội nhân mã cũng tới phủ tri huyện, "phanh phanh" đập vang đại môn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà nửa canh giờ , đội nhân mã khỏi phủ tri huyện, chạy ngoài trấn.
...
Lúc , con đường chính dẫn đến kinh thành, một chiếc xe ngựa cùng mấy hộ vệ cưỡi ngựa đang nhanh chóng chạy .
Lê Mạn hai tay hai chân dây thừng trói chặt, cách nào nhúc nhích, chỉ thể tuyệt vọng dựa vách xe ngựa, nghĩ xem kế tiếp nên cái gì.
Trên xe ngựa, ngoại trừ Lê Mạn, còn Sở quản gia cùng một bà lão - bắt nàng, hai cùng trông coi nàng, cũng tự áp giải nàng đến kinh thành.
Bà lão cầm khăn tay, hì hì hỏi Sở quản gia, "Sở quản gia, đây là một thôn nữ bình thường, tùy tiện gọi mấy hộ vệ đưa đến kinh thành cho Cửu tiểu thư là , tại đại nhân để cho ngài tự đưa ? Quả thực quá dụng tâm.”
Sở quản gia nâng mí mắt lên, chút để ý : "Nữ tử đối với Cửu tiểu thư quan trọng, đường nhất định thể sơ suất gì, việc tự .”
Bà lão vội vàng gật đầu, "Thì là như , trách đại nhân ngài một chuyến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-193.html.]
Sở quản gia để ý tới bà tử, ngược chuyển hướng đến Lê Mạn, sờ chòm râu của , một cách nghiêm túc, "Tống nương tử , ngươi cũng đừng trách chúng , thật sự là ngươi cứ nhất định cự tuyệt, chúng mới thể như , ngươi hiện tại nghĩ rõ cũng , chờ đến kinh thành, đến bên cạnh Cửu tiểu thư chúng ngươi liền , kinh thành phồn hoa cỡ nào, mà ngươi ở bên cạnh Cửu tiểu thư sẽ thoải mái cỡ nào, đến lúc đó ngươi chỉ cần mỗi ngày cho Cửu tiểu thư chúng ăn mặc xinh động lòng là . Những thứ khác cái gì cũng cần quan tâm, nào giống như ngươi bây giờ theo phía một thôn phu chịu khổ chịu tội.”
Sở quản gia xong, thấy Lê Mạn bất kỳ phản ứng gì, ngược nhắm mắt , trong mắt hiện lên một tia vui, nhưng nhớ tới lời dặn dò của tam di nương, vẫn là dùng giọng nhẹ nhàng tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi ngẫm xem, ngươi chỉ là kinh thành trang điểm một chút, trượng phu cùng hài tử của ngươi thể một trăm lượng, cuộc sống sẽ cần khổ như , hài tử của ngươi nhất định thể sống hơn nhiều, chờ về hàng tháng ngươi nhận bạc còn thể mua nhiều đồ chơi kinh thành gửi về cho hài tử, hài tử sẽ cao hứng, kinh thành nhiều thứ mà chúng ở đây .”
"Nếu như ngươi nguyện ý hầu hạ cho Cửu tiểu thư chúng , trang điểm cho Cửu tiểu thư chúng , hầu hạ , cũng thể trở về, Cửu tiểu thư cảm thông cho hạ nhân, là thể cho ngươi ngày nghỉ ngơi, đến lúc đó ngươi thể trở về thăm nhà, hài tử , nhưng nếu hầu hạ , cũng khó .”
Sở quản gia nửa ngày, Lê Mạn vẫn nhúc nhích, mí mắt cũng nhúc nhích một chút, Sở quản gia tức giận, chỉ Lê Mạn : "Ta cho ngươi , chúng lời khuyên ngươi là cho ngươi mặt mũi, nếu ngươi còn dám hợp tác như , nếu gây phiền toái cho Cửu tiểu thư chúng , đến lúc đó đừng trách chúng đối với phu quân cùng hài tử của ngươi khách khí!”
Lê Mạn vẫn nhắm mắt nhúc nhích, giống như là thấy.
Bà lão ở một bên đối với Sở quản gia tức giận hất râu trừng mắt : "Quản gia, thấy tiểu cô nương quá , giáo huấn nàng một trận thì nàng mới thể ngoan ngoãn lời, khách khí với nàng là , đánh nàng!”
Sở quản gia cũng đánh một trận, nhưng nếu như đưa đến cho Cửu tiểu thư một mang theo thương tích, đến lúc đó hầu hạ Cửu tiểu thư?
Tròng mắt bà tử đảo quanh, tựa hồ là quản gia đang băn khoăn cái gì, lập tức : "Quản gia, đánh cũng nhất định sẽ thương ở bên ngoài, chỉ cần xuống tay thích hợp, vẫn thể giáo huấn , hơn nữa thương, giao cho , dạy dỗ ít nha .”
Sở quản gia , ánh mắt sáng lên, nhớ tới thủ đoạn nghiêm mà bà tử dạy nha , ha hả nở nụ , vuốt râu : "Vậy , giao cho ngươi, dạy dỗ thật cho , để cho nàng lời hiểu chuyện mới . ”
Bà lão lập tức xắn tay áo lên, lấy một túi đồ từ trong ống tay áo , mở : "Yên tâm , giao cho . "Nói xong, rút một hàng kim châm, từ đó chọn một cây dài nhất, nắm ở tay, ha hả , mãnh liệt đ.â.m về phía Lê Mạn.
"A——" Lê Mạn chỉ cảm thấy một trận đau đớn thấu tim từ cánh tay truyền tới, nhịn kêu lên.