Xe ngựa tới trong thành bằng tốc độ  nhanh, Tư Mã Hạo Nhiên phân phó thị vệ trực tiếp chạy xe đến đô úy phủ,  đó sai gã sai vặt tùy   thành mời đại phu  nhất đến trong phủ xem bệnh.
Xe ngựa lập tức chạy đến đô úy phủ, Tống Đại Sơn nhảy xuống xe,  Tư Mã Hạo Nhiên dẫn đường, ôm Lê Mạn  trong khách phòng.
Đại phu tới  nhanh, vết thương   Lê Mạn cũng   gì trở ngại, đều là lỗ kim, đại phu cũng  tiện xem, chỉ căn cứ tình huống kê cho Lê Mạn một chút thuốc cao, để nàng bôi  chỗ lỗ kim là .
Chủ yếu cần  trị liệu chính là vết thương của Tống Đại Sơn,   thương  nghiêm trọng,   đều gần như   chỗ da nào là .
Đại phu kiểm tra   cho Tống Đại Sơn một , may mà    thương đến xương cốt,  bộ là ngoại thương, rửa sạch từng vết thương     đó rải kim sang dược lên,   dùng băng gạc băng bó lên, cũng dùng rượu thuốc xoa bóp tán huyết ở chỗ sưng đỏ bầm máu, miễn cho m.á.u bầm  tan, cuối cùng  sự thỉnh cầu của Lê Mạn  xem kỹ chân cho Tống Đại Sơn một chút.
Vạn hạnh chính là, chân trái trừ ngoại thương và m.á.u bầm, bên trong   thương tổn đến, tĩnh dưỡng cho  sẽ khỏi.
Lê Mạn thở dài nhẹ nhõm một , nàng sợ nhất chính là cái chân thật vất vả chuyển biến   của Tống Đại Sơn   thương  thứ hai.
Đại phu khai phương thuốc cho Tống Đại Sơn,  để  kim sang dược và rượu thuốc, lúc  mới cáo từ rời .
Tư Mã Hạo Nhiên thấy dáng vẻ thảm của hai vợ chồng Tống Đại Sơn, gọi nha  tới, phân phó chuẩn  cho Lê Mạn và Tống Đại Sơn một bộ quần áo tắm rửa,  đó  sai nha   lấy chút thức ăn, lúc  mới  với Tống Đại Sơn và Lê Mạn: “Đại Sơn, tẩu tử, hôm nay các ngươi cũng mệt mỏi,    cái khác, đợi lát nữa ăn chút đồ ăn , đổi bộ xiêm y sạch sẽ, ngủ một giấc thật ngon,  cái gì thì chờ nghỉ ngơi  chúng   .”
Tống Đại Sơn  lên, trịnh trọng cúi đầu khom lưng với Tư Mã Hạo Nhiên, “Huynh , hôm nay thật là cảm ơn ngươi!”
Tư Mã Hạo Nhiên nhanh chóng nâng Tống Đại Sơn dậy, “Giữa chúng   cần khách khí như , ngươi còn như  chính là  coi  là  .”
Tống Đại Sơn gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai của Tư Mã Hạo Nhiên,   cảm tạ gì nữa.
Sau khi Tư Mã Hạo Nhiên rời khỏi, nha  đưa tới hai bộ quần áo và thức ăn, còn  nước ấm để lau .
Tống Đại Sơn  quần áo dơ    ,  đó nhẹ nhàng cởi quần áo của Lê Mạn, cẩn thận mà xem xét vết thương   nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-195.html.]
Sau khi  thấy một đống lỗ kim  m.á.u  da thịt trắng nõn của nàng, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên,  thở cũng trở nên dồn dập.
Lê Mạn nhanh chóng nâng khuôn mặt  lên,  đôi mắt , “Đại Sơn, đừng như .”
Tống Đại Sơn cắn môi, nhắm mắt,  mở , lúc  mới run tay đưa xuống, sờ lên một đống lỗ kim, giọng  cũng mang theo run rẩy mang theo đau, “Nương tử, đau ?”
Lê Mạn nắm lấy tay , lắc đầu, “Không  việc gì,  quan trọng, bôi thuốc hai ngày là .”
“Nương tử,  vô dụng, để nàng chịu khổ!”
Trong lời  của Tống Đại Sơn nồng đậm áy náy và thống khổ  đôi mắt Lê Mạn đau xót, vội vàng che  miệng , “Nói cái gì thế? Bọn họ vốn là ỷ thế h.i.ế.p , hơn nữa  đông thế mạnh, một     đối phó  ? Không  tự trách  như , hơn nữa     cứu  về  , đừng nghĩ đến cái  nữa.”
Tống Đại Sơn cúi đầu, trầm mặc một hồi,   thêm nữa, mà là cầm lấy khăn lông bên cạnh bỏ  nước ấm, vắt khô khăn lông, nhẹ nhàng chà lau  thể cho Lê Mạn, từng cử chỉ động tác, giống như đang nâng niu đồ sứ dễ vỡ.
Lê Mạn cũng  thúc giục, cứ như  mặc  xoa, thật lâu , Tống Đại Sơn mới chà lau xong,  đó cầm lấy thuốc mỡ đại phu để , cẩn thận bôi ở  lỗ kim.
Lê Mạn chịu đựng đau,  rên một tiếng.
Sau khi bôi thuốc cho Lê Mạn xong, Tống Đại Sơn đem quần áo sạch sẽ ở một bên mặc  từng cái cho nàng,  đó mới ôm nàng đến bên cạnh bàn, hai  lẳng lặng mà bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tống Đại Sơn và Lê Mạn  ở  giường, thẳng đến giờ phút , mới  cảm giác   an .
Lê Mạn rúc ở trong lòng Tống Đại Sơn, lẳng lặng mà cảm thụ cảm giác sống sót  tai nạn .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc  đây, thiếu chút nữa nàng   rời khỏi nơi , rời khỏi Tiểu Bảo, rời khỏi  nam nhân , nếu    đô úy đại nhân cứu,  lẽ đời  nàng liền khó  thể gặp  bọn họ.
Nhớ tới đô úy đại nhân, Lê Mạn mở miệng hỏi vấn đề  đó  hỏi: “Đại Sơn,  và đô úy đại nhân quen  như thế nào?”