Lê Mạn và Tống Đại Sơn ở trong Đô Úy phủ một đêm, sáng sớm hôm , liền thu dọn chuẩn về nhà.
Ngày bắt khi , huyên náo nghiêm trọng như , đoán chắc dọa đến Mai Tử và hai đứa nhỏ, hai ngày nay về nhà, bọn họ cũng nhận tin tức gì, lo lắng đến mức nào , thể ở lâu thêm nữa, trở về sớm một chút.
Tống Đại Sơn vội vàng lên xe lừa, chở Lê Mạn, chạy về nhà, mà ở đằng , Tư Mã Hạo Nhiên mang theo một đội ngựa theo.
Lê Mạn đoán là tìm tri huyện tính sổ, quả nhiên, khi lên đến trấn, Tư Mã Hạo Nhiên mang đám thẳng đến huyện nha, chỉ bảo Tống Đại Sơn chờ tin của .
Tống Đại Sơn với Tư Mã Hạo Nhiên, vội kéo xe lừa dẫn Lê Mạn về nhà.
Cửa trong nhà mở rộng, Tống Đại Sơn kéo xe lừa chạy thẳng trong sân.
Nghe thấy tiếng động trong sân, Mai Tử là đầu tiên lao , lúc thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn, hai mắt mở to lập tức rơi nước mắt, giống như thể tin kêu lên: "Ca, tẩu tử, là hai , hai về !"
Tiểu Bảo chạy theo Mai Tử cũng gì, chỉ giống như một viên đạn vọt tới mặt Lê Mạn, ôm chặt lấy chân Lê Mạn, ngập ngừng gọi: "Nương, nương, nương ơi…"
Tiểu Bảo gọi nương liên tục cho Lê Mạn kiềm , nước mắt cứ thế chảy , vội vàng ôm Tiểu Bảo trong ngực, hôn lên mặt nó trấn an: "Tiểu Bảo ngoan, và phụ con trở , việc gì, sợ."
Tiểu Bảo vẫn ôm chặt cổ Lê Mạn như cũ, giống như sợ chỉ một giây là nàng sẽ biến mất.
Trong lòng Lê Mạn chua xót chịu nổi, bây giờ, thật sự dọa đến đứa nhỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-198.html.]
Mai Tử và Thiết Tử cũng ôm Tiểu Thọ chạy tới mặt, trông bộ dạng hai tiều tụy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mai Tử Lê Mạn Tống Đại Sơn, xác định bọn họ thật sự an trở về, giọng run rẩy: "Tẩu tử, hai thật sự bình an trở về! Sao bọn tìm thế nào cũng thấy hai , nếu hai còn trở bọn thật sự , bọn sắp gấp đến điên !"
Tống Đại Sơn vỗ vỗ bả vai Mai Tử và Thiết Tử: "Không việc gì, chúng trở về , cũng việc gì cả, đừng lo lắng." Nói xong, dẫn mấy trong nhà: "Đi thôi, chúng trong nhà chuyện tiếp."
Mấy trong nhà, vây quanh bàn , lúc , Tống Đại Sơn mới kể từ đầu đến cuối sự việc trong hai ngày nay .
Mấy đứa nhỏ hiểu mấy, Mai Tử và Thiết Tử xong tâm trạng lên xuống phập phồng.
Đợi Tống Đại Sơn xong, Mai Tử tức giận đập tay xuống bàn: "Tên tri huyện , thật sự quá , nếu nhờ ca ca quen Đô Úy đại nhân mới nhận chức, e là nhà của chúng thật sự hại cho thảm ."
Thiết Tử cực kì tự trách: "Lần thật sự dọa , đều do lúc ở nhà, bằng một ca cũng sẽ thương nặng như thế, tẩu tử cũng sẽ đưa dễ dàng như thế."
Lê Mạn : "Được , cần tự trách , tính là trong cái rủi cái may, cả nhà bình an ở bên mới là quan trọng nhất, cần gì nữa, đến trưa chúng mấy món ăn ăn mừng một chút, xem như là đuổi xui xẻo cho nhà chúng ."
Mai Tử lập tức lên: "Cái lý, chuẩn đồ ăn, tẩu tử, ngươi cùng ca ca cứ nghỉ ngơi , với Thiết Tử là , buổi trưa hôm nay nhất định ăn mừng một phen."
Mai Tử và Thiết Tử phía chuẩn đồ ăn, lúc Lê Mạn mới hỏi Tống Đại Sơn chuyện của Tư Mã Hạo Nhiên: "Đại Sơn, Tư Mã định xử lý tri huyện như thế nào? Hắn nên động quyền lợi của tri huyện, nếu động , liệu mang đến phiền toái cho Tư Mã ?"
Theo lý thuyết chuyện tính là sai lớn gì đối với tri huyện, mặt ngoài cũng là một sai đáng nhắc tới, cho dù báo cáo lên triều đình, cũng trừng trị, cho dù trừng trị, cũng thuộc quyền quản lý của Đô Úy, Lê Mạn sợ Tư Mã quản việc sẽ mang đến phiền toái cho .
Tống Đại Sơn kéo tay Lê Mạn, : "Chuyện nếu giải quyết việc chung, đúng là chuyện gì lớn, tri huyện cũng bất cứ trừng phạt gì, nhưng gia thế của Tư Mã tầm thường, đối với những dân chúng bình thường như chúng mà , tri huyện đại nhân là quan lớn cao cao tại thượng thể nắm giữ sống c.h.ế.t của chúng , nhưng đối với Tư Mã mà , trừng trị ông dễ dàng. Hôm nay Tư Mã cũng định gì với tri huyện , chỉ dọa ông chút thôi, trừng trị thật sự còn ở phía ." Nói xong, thần bí nở nụ : "Cả đời tri huyện đừng nghĩ tới thăng quan, cũng đừng nghĩ thoải mái quan phụ mẫu, đến lúc đó, sẽ một nơi để cho ông , chỉ sợ đến lúc đó uy phong của ông lên nổi."