Lê Mạn vội vàng xoa tay lão bản nương: “Sao tỷ . Muội Đại Sơn , chuyện khiến tỷ lo lắng, vẫn luôn ngóng tin tức trong phủ tri huyện, chỉ như khiến vô cùng cảm kích . Hơn nữa chủ ý của tri huyện tỷ cũng thể đổi , thì thể trách tỷ . Tỷ đừng tự trách.” Lê Mạn xong, mặt lão bản nương, dò hỏi: “Nguyệt tỷ, tri huyện điều nhiệm, tỷ ?”
Lão bản nương , nghĩ đến cái gì, nét mặt khó coi, nàng gật đầu: “Biết , điều Mạc Hà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn cắn môi, gian nan hỏi: “Nguyệt tỷ, tỷ sẽ trách chứ?”
Lão bản nương ngước mắt lên, dường như vô cùng ngạc nhiên khi Lê Mạn hỏi như : “Muội gì ? Ta trách gì?”
Lê Mạn ăn ngay thật: “Nguyệt tỷ, chuyện là là Đô Uý đại nhân , tri phủ điều cũng là Uý đại nhân thao túng ở đằng . Thực , và Đại Sơn bình an, là dựa Đô Úy đại nhân giúp đỡ. Đô Úy đại nhân và Đại Sơn nhà là chỗ quen cũ, là Đại Sơn nhà tìm nhờ giúp đỡ nên mới chuyện .”
Lão bản nương hiểu : “Hóa là như . Mới đầu còn tin.”
Lê Mạn nghi hoặc, lời của lão bản nương là ý gì.
Lão bản nương thở dài: “Muội , hôm cả nhà đường đó đến tìm , nhờ giúp đỡ cầu xin thương tình, là nhà tìm Đô Úy đại nhân đến trị , bảo nhất định cầu xin thương tình. Lúc đó còn tưởng tự họ đắc tội quan lớn, đổ lên đầu , dù thì và Đại Sơn đều là lão bách tính bình thường, mà tìm Đô Úy đại nhân giúp đỡ, vì thế tin lời bọn họ, qua loa lấy lệ một hồi thì nương của tri huyện, cũng chính là đại bá nương của mắng mỏ một trận, trong cửa hàng cũng ầm ĩ một hồi.” Lão bản nương đến đây thì nét mặt phần khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-202.html.]
Lê Mạn lão bản nương nhất định chịu tổn thương, trong lòng chút áy náy: “Nguyệt tỷ, Đô Úy đại nhân quả thật là vì bọn mới trừng trị tri huyện, tỷ bên ?”
Biết ý của Lê Mạn, lão bản nương vỗ vỗ tay nàng: “Muội đừng nghĩ nhiều. Cho dù chuyện thực sự là vì thì cũng lập trường gì để trách . Ta là đạo lý như ? Lần và Đại Sơn thương nặng như , tất cả đều là do tri huyện và Cửu tiểu thư đó. Nếu hai tìm Đô Úy đại nhân giúp đỡ thì cũng dám tưởng tượng hai sẽ là dáng vẻ gì, cũng may là ở hiền gặp lành, hai bình an vượt qua kiếp nạn .”
Lê Mạn ngờ lão bản nương thấu tình đạt lý như , hề sinh ngăn cách với nàng, thậm chí còn về phía nàng, nàng thật sự cảm tạ như nào mới .
Lão bản nương xong còn thẳng quan hệ trong nhà: “Cũng giấu gì , tuy ràng nhà là thích với tri phủ, nhưng cũng là loại quan hệ thiết mà nghĩ đó. Chúng là dân chúng bình thường, phủ tri phủ thể để thích như chúng mắt, ngoại trừ lúc đòi tiền chúng . Thực , chúng nhận sự che chở của , thì cũng trả cái giá tương ứng với sự che chở , cái giá chính là mỗi năm đều biếu cho tri phụ đại nhân một bạc lớn. Tiền mỗi năm cửa hàng kiếm , phần lớn đều phủ tri phủ, trong tình huống như , nghĩ chúng vẫn tình cảm sâu đậm ?”
Lê Mạn ngờ còn chuyện như , nhưng nghĩ đến phủ tri phủ xa hoa đó, chẳng thấy hiếm lạ, nếu tiền, thể duy trì vinh hoa phú quý như . đôi với thích nhà mà cũng độc ác như thì khỏi quá vô tình vô nghĩa.
Song, tuy rằng lão bản nương tình cảm gì đối với nhà tri huyện, nhưng dù danh nghĩa cũng là một nhà, nhà tri huyện đích đến tận cửa cầu tình, chuyện chừng sẽ khiến họ hàng của lão bản nương giận chó đánh mèo lên nàng . Dù thì dòng tộc họ cũng mất một tri phủ đại nhân che chở cho họ.
“Nguyệt tỷ, sẽ gây phiền phức cho tỷ chứ? Dẫu thì tỷ cũng giúp họ.”
Trên mặt lão bản nương hiện lên nọ chua xót, nàng thở dài, qua một hồi lâu mới : “Lúc đầu thực cũng giống , hôm qua đại bá nương đó của và lão tộc trưởng trong tộc đến, lệnh cho nhất định giải quyết chuyện , bản lĩnh đó, kết quả bọn họ liền cậy già lên mặt, náo loạn với một trận, họ cứ khăng khăng họ là trưởng bối của nên bất cứ điều gì cũng thể .”
Nét mặt Lê Mạn cũng trở nên khó coi, lông mày nhíu chặt.