Lê Mạn  về phía nương tri huyện, tộc trưởng và những  khác trong tộc, : “Chuyện Đô Úy đại nhân  , những dân chúng bình thường như chúng    cách xen , lão bản nương và  cũng   cách cầu tình, nhưng các  vì  mà giận chó đánh mèo lão bản nương, thì quả thật là quá đáng. Việc   liên quan đến lão bản nương, hôm nay  ,   cũng  ở cửa hàng nữa,   ? Các    ý kiến gì ?”
“Lê !” Lão bản nương hét lên, vươn tay túm lấy ống tay áo của Lê Mạn.
Lê Mạn  trấn an, cúi đầu bắt đầu thu dọn rương trang điểm.
Quả thật, nàng thật sự  thể tiếp tục ở đây nữa. Chỉ dựa  thái độ của nương tri huyện và tộc trưởng liền  thái độ của  trong dòng tộc của lão bản nương, nếu nàng còn ở đây thì sẽ gây phiền phức cho lão bản nương.
Chuyện   là chuyện của  trong dòng tộc, nàng là  ngoài,   cách giúp lão bản nương giải quyết, cũng chỉ  cách rời .
“Lê ,  đừng như  mà. Muội ở chỗ  của ai, ai cũng  quyền đuổi  .” Lão bản nương ngăn Lê Mạn thu dọn rương đồ.
Lê Mạn cảm động  thái độ của lão bản nương, nhưng chính vì như , nàng  càng  thể để họ hàng  khó lão bản nương, do đó Lê Mạn vỗ nhẹ  tay lão bản nương: “Nguyệt tỷ, là tự   rời ,   vì  khác.” Lê Mạn    nhiều lời dư thừa, chỉ  thể tìm cơ hội  rõ với lão bản nương .
Hôm nay nàng chủ động rời khỏi cửa hàng  thì những  khác   lý do  khó lão bản nương .
Nàng thu dọn đồ đạc xong,  nương tri phủ và tộc trưởng   ghế   như hổ rình mồi, nàng   gì, cúi đầu vội vàng  khỏi cửa hàng của lão bản nương.
Ra khỏi cửa hàng, Lê Mạn hít sâu một .
Thấy thời gian vẫn còn sớm, vẫn  đến lúc Đại Sơn đến đón  về nhà, Lê Mạn  còn chỗ để  liền dứt khoát  loanh quanh  đường lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-204.html.]
Họ hàng của lão bản nương   thấy nàng như , nàng  thể  về cửa hàng, nếu  nàng và lão bản nương đều  thể sống yên  qua ngày, xem ,  những chuyện  thể vẹn cả đôi đường .
Lê Mạn    để ý hai bên đường,  xem xem  cửa hàng nào trống  .
Ban đầu nàng định chờ chân của Tống Đại Sơn khỏi hẳn  mở một cửa hàng của nhà , nhưng bây giờ xem   cân nhắc chuyện   .
Quả thật,  thời gian  mở cửa hàng của riêng  cũng coi như thích hợp. Đầu tiên là tiền, tri huyện  cho một trăm lượng bạc, trong nhà cũng  một ít, mua một cửa hàng  lẽ  thành vấn đề. Thứ hai là khách hàng, nàng  trong cửa hàng của lão bản nương lâu như , quen   ít , cũng gom góp  mấy khách hàng  thiết, cho dù tự  mở cửa hàng thì cũng sẽ  lo lắng   khách. Thứ ba chính là an , bây giờ nàng quen  Tư Mã Hạo Nhiên, cũng  lo lắng cửa hàng của    khác xuống tay.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều , vấn đề bây giờ chĩnh là xem  thể tìm  cửa hàng thích hợp  .
Lê Mạn  một lượt các con đường lớn nhỏ trong trấn,  đến đau chân, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng trống vẫn    khác dùng để buôn bán ở một con đường vắng vẻ cuối phố. Lê Mạn đoán, vị trí của cửa hàng   ,  tấp nập nên mới    khác mua hoặc thuê.
Tuy rằng vị trí  quả thực  , nhưng tạm thời cũng   cửa hàng khác để lựa chọn, cho nên Lê Mạn vẫn định hỏi tình hình của cửa hàng      .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn loanh quanh  cửa quán hồi lâu,  cửa ngay cả một mảnh giấy cũng  ,   bất cứ cách gì liên lạc với chủ cửa hàng. Nàng vẫn nghĩ rằng   sót, nhưng liên tục tìm kỹ mấy  cũng  thấy, lúc  mới thực sự xác nhận là  .
Không còn cách nào khác, Lê Mạn chỉ đành  đến hỏi thăm ông chủ của cửa hàng bên cạnh.
Kết quả khi đến cửa hàng bên cạnh nàng mới phát hiện cửa hàng  bán nhang đen, tiền giấy và mấy thứ của   khuất.
Lê Mạn chợt hiểu , nguyên nhân cửa hàng   bỏ trống, ngoài vị trí địa lý    thì còn  một nguyên nhân quan trọng khác là cửa hàng bên cạnh. Thời xưa,   ăn đều coi trọng sự may mắn nên đương nhiên    hàng xóm với cửa hàng bán đồ  chết, họ cho rằng điều đó là cấm kỵ.
 Lê Mạn là  hiện đại,  quá tin  tín ngưỡng phong kiến, hơn nữa nàng cũng  cho rằng bán đèn nhang tiền giấy là phạm  điều cấm kỵ. Nàng  để ý đến điều đó, bởi    thẳng  trong,  với  đang   quầy,     là ông chủ  : “Ông chủ,   hỏi một chút, chủ cửa hàng bên cạnh nhà ngươi  để  địa chỉ gì ? Ta  tìm ông  nhưng    tìm thế nào.”