Lê Mạn áy náy mà vỗ nhẹ bàn tay của lão bản nương: “Nguyệt tỷ, với tỷ quá, thời điểm hôm qua xem giờ vẫn còn sớm, nên tùy tiện dạo một chút, trong lúc nhất thời quên mất thời gian, để lo lắng.”
Chân mày của lão bản nương cau , ngữ khí cũng trầm thấp hơn nhiều: “Muội tử, hôm qua nên ngăn , ngươi ! Về cứ ở chỗ của trang điểm, đừng quản những , xem bọn họ thể gì !”
Lê Mạn lão bản nương là vì cho nàng, nhưng nếu như nàng thực sự ở đây, đến lúc đó bọn họ quả thật thể gì nàng. Tuy nhiên nếu vẫn còn ở, mỗi ngày bọn chúng tới cậy già lên mặt thể khiến cho yên , huống chi còn để trong tộc bất mãn với lão bản nương vì nàng, đến lúc đó hại lão bản nương cũng sẽ , dù thời đại là thời đại của tộc quyền, quyền lợi của ở trong tộc vẫn lớn.
“Nguyệt tỷ, biết tỷ sợ trong tộc, nhưng chuyện thật sự thể cứng rắn với bọn họ , đến lúc đó chúng yên là việc nhỏ, cuối cùng hại tỷ , tỷ nên vì mà xung đột với rcùng trong tộc nổi lên va chạm, ngoài mặt vẫn là một mặt theo bọn họ, trong âm thầm, chúng nên thế nào vẫn là thế đó.”
Lão bản nương nhớ tới thái độ của trong tộc, thở dài, gì cho .
Lê Mạn thấy bộ dạng than thở của lão bản nương, lập tức sang chuyện khác: “Nguyệt tỷ, thật hôm qua xem cửa hàng.”
“Cửa hàng?” Lão bản nương nhất thời hiểu.
“Ta suy nghĩ thoáng một chút một cửa hàng trang điểm, cho nên liền xem, nhưng hôm qua tìm gì, chỉ thấy một cửa hàng bỏ trống, hôm nay cùng Đại Sơn là vì việc mà tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-208.html.]
Nghe Lê Mạn như , lão bản nương Lê Mạn nghĩ kỹ đường , trong lòng cũng nhẹ nhàng thở , vốn còn lo lắng cho Lê Mạn chỗ , chậm trễ nàng, bây giờ tự nàng cũng mở một cửa hàng, nàng cũng cần lo lắng nữa, chỉ bằng tay nghề của Lê Mạn, dù chỉ một thì mở một cửa hàng vẫn đơn giản, nhưng cửa hàng cũng dễ tìm.
“Muội tử, trấn tinh tường, thị trấn của chúng là một thị trấn lớn, bề ngoài của các cửa hàng trấn khẩn trương, giống như con đường của chúng , căn bản cũng dư cửa hàng nào, đều đến ăn thu thập sớm, các con đường phố đoán chừng cũng giống như .”
Lê Mạn gật đầu: “Quả thật là tìm , cơ bản là dạo hết bộ , tìm một cửa hàng, nhưng vị trí lắm, đủ náo nhiệt.”
Lão bản nương nhíu mày, khỏi lo lắng: “Vậy mà thể mua cửa hàng ? Nếu như đến lúc đó ăn khấm khá, chẳng là lỗ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn khẽ mỉm một cái: “Thật sự cũng vẫn , cũng giống tỷ sẽ bán son phấn , bán tay nghề của , khách đến sẽ là khách quen, đến lúc đó chỉ cần tay nghề , sẽ thể thêm khách tới, chủ yếu là tương đối hài lòng căn phòng đằng của cửa hàng, cả nhà thể chuyển tới ở.”
Nghe Lê Mạn , lão bản nương suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, bây giờ tử liền cũng một khách hàng cố định, đến lúc đó nàng sẽ giúp đỡ nàng một chút, chắc chắn sẽ đến mức một khách hàng nào, nhưng lão bản nương vẫn yên lòng mà hỏi: “Muội tử, cửa hàng còn thêm nhà ở cùng một chỗ bán hàng, chắc tốn ít tiền ? Trong tay bây giờ đủ ? Nếu đủ, với , cho mượn cho dùng khẩn cấp, đừng ngượng ngùng mà .”
“Nguyệt tỷ, cửa hàng vị trí , cho nên giá tiền đắt như , dự định mua với giá 120 lượng, tiền vẫn có thể bỏ , nếu như nhiều hơn nữa thì sẽ , tỷ yên tâm, nếu cần, chắc chắn sẽ khách khí với tỷ .”
Nghe Lê Mạn như , lão bản nương cũng yên tâm, chỉ là tiếc nuối thể cùng Lê Mạn tiếp tục , thật sự Lê Mạn ở chỗ nàng trang điểm, nàng cũng thêm nhiều vui thú hơn, thời điểm khách hàng cũng chuyện, cùng một chỗ chuyện cũng cao hứng.
Nhìn biểu tình lão bản nương tiếc nuối thôi,Lê Mạn hé miệng , an ủi: “Nguyệt tỷ, tỷ đừng như , mặc dù ở cùng chỗ với tỷ, nhưng chúng cũng sẽ cắt đứt liên lạc, tỉ quên , và tỷ là cùng hợp tác, chúng đều cùng một chỗ bán cao thơm , hơn nữa, chờ cửa hàng của mở , còn chuẩn bán cao thơm cho tỷ, đến lúc đó cần lấy son phấn từ cửa hàng của tỷ nữa đó.”