Lê Mạt cũng muốn khách khí với hai tiểu hài tử này, lập tức nói với hai đứa nó: “Hai đứa ngồi một bên , bàn chỉ còn lại hai bên người có thể ngồi, một người ngồi một bên thì những người khác làm mà ngồi được.”
Hai tiểu hài tử chắc là bình thường quen được nuông chiều, cũng sợ Lê Mạt, làm lơ lời Lê Mạt nói, ngồi yên xê dịch vị trí.
“Hai đứa có ? Không dịch chỗ thì hôm nay cần ăn cơm nữa.” Lê Mặt lặp lại lần nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong đó có một đứa nhỏ phục, oán hận la lên: “Ngươi dám! Mạng của Tống Tiểu Bảo là của nhà chúng , chúng đến ăn cơm thì nên hầu hạ chúng cho tốt vào!”
Lê Mạt xong choáng váng, giọng nói khỏi trở nên nghiêm nghị: “Ai nói mạng của Tiểu Bảo là của nhà các ngươi! Ai nói hả! Ai nên hầu hạ các ngươi?”
Dù hai đứa bé vẫn còn nhỏ, bị Lê Mạt lớn tiếng quát mắng, lập tức rụt người lại, nhưng vẫn kiêng trì nhúc nhích.
Tống mẫu vừa thấy ổn lập tức : “Lê Mạt à, đứa nhỏ này còn nhỏ hiểu chuyện, con cần phải theo so đo với đám tiểu hài tử trong nhà.”
Lê Mạt vậy lập tức cương lên, cái gì gọi là còn nhỏ, cũng đã bảy tuổi rồi, lớn hơn Tiểu Bảo nhiều như vậy, ngay cả Tiểu Bảo còn hiểu đạo lý, chẳng lẽ bọn chúng lại hiểu? Hơn nữa những thứ chúng nó nói có được gọi là tiếng người , nếu phải người lớn trong nhà dạy, tiểu hài tử có thể nói lời này được? Nương của Tống Đại Sơn này làm vậy, lời khó như vậy chẳng lẽ bà được ? Chẳng những dạy dỗ mà còn giúp nói đỡ.
Lê Mạt vô cùng giận dữ, lập tức thèm để ý đến chuyện hết thảy phải thuận theo trưởng bối: “Nương, nương hai đứa nó nói gì ? Khó như vậy người lớn nói thì làm tiểu hài tử biết được? Là ai nói mạng của Tiểu Bảo nhà chúng là của bọn chúng? Là ai nói nhà chúng nên hầu hạ nhà bọn chúng?”
Tống mẫu vậy, nét mặt cứng đờ, xuất hiện một chút mất tự nhiên, qua mấy giây mới lúng lúng túng nói: “Sao lại là người lớn nói, tiểu hài tử mỗi nhà cũng biết ở bên ngoài được mấy lời hoang đường gì lại học theo, con cũng đừng nên suy nghĩ nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-28.html.]
Lê Mạt xem như đã nhìn , Tống mẫu này chính là đứng về phía một nhà Tống Đại Sơn, cơ bản sẽ vì nhị nhi tử mà cân nhắc.
Ngay lúc Lê Mạt đang tự hỏi phải làm để áp chế hai đứa bé , bóng dáng bên cạnh chợt lóe lên, Tống Đại Sơn tiến lên hai bước, một tay một đứa, chụp hai đứa bé vào tay, xách lên khỏi bàn.
Hai đứa bé bị thô bạo xách lên, bị dọa a a kêu loạn, chân ngừng đá lung tung, trong miệng kêu la: “Tên què chết tiệt, ngươi thả xuống, phải về nói cho cha nương biết, thả xuống tên què chết tiệt!”
Tống Đại Sơn mắt điếc tai ngơ, thẳng tóm người về phía cổng.
Mắt thấy hai đứa bé sắp bị tống khỏi cửa, Tống mẫu vội vàng nhào lên ôm chân Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, đừng như vậy, tụi nó còn nhỏ, nên làm tụi nhỏ bị thương, Đại Sơn, nương mà.”
Tống mẫu kéo lấy cho , Tống Đại Sơn kéo thẳng cũng tốt, như vậy sẽ làm nương hắn bị thương, giằng co mất một hồi lâu mới buông hai đứa nhỏ , chẳng qua cực kỳ nghiêm nghị nhìn hai đứa nhỏ quát: “Nếu như miệng các ngươi còn thốt lời sạch sẽ nữa thì hôm nay sẽ chỉ tính như vậy, biết !”
Hai đứa nhỏ té xuống đất, lập tức trốn ở lưng Tống mẫu, có điều trong miệng cũng dám mắng tiếp nữa.
Cuối cùng, Tống mẫu để hai đứa nhỏ ngồi ở một bên, Tống Đại Sơn một mình ngồi một bên, Lê Mạt kéo theo Tiểu Bảo ngồi một bên, Tống mẫu một mình ngồi một bên.
Lúc ăn cơm, hai đứa nhỏ quả thực là ăn như hổ đói, đũa gắp cực nhanh, một giây cũng ngừng lại, còn chuyên chọn thịt mà gắp, bát cơm chất cao, trong miệng ngừng nhồi nhét, đồ ăn cũng bị khuấy đến còn hình dáng, một hồi liền thấy đáy.
Lúc này, một nhà ba người Lê Mạt cơ bản ăn được bao nhiêu, nếu phải Lê Mạt lanh tay lẹ mắt vì Tiểu Bảo gắp nhiều hơn mấy đũa thịt thì Tiểu Bảo ngay cả vị cũng cũng nếm được.