Buổi tối, tại Phủ tướng quân.
Phó Nguyệt Nhiễm trong giường Bát Bộ cùng với Tư Mã Hạo Nhiễm lẳng lặng ngắm trăng, mãi cho đến khi tiếng bước chân một hồi truyền đến, phá vỡ yên lặng ngắn ngủi .
Tư Mã Phi Vũ mặc áo giáp, thắt lưng đeo đao Thanh Long, bước chân vững vàng , khí thế hiên ngang cho thể tán thưởng một tiếng.
"Cha, ." Hắn chào hỏi một tiếng lập tức xuống.
Hai vợ chồng Tư Mã Hạo Nhiên thoáng qua biểu cảm mặt con trai, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng thêm ít lời vô nghĩa nào.
Biết con trai điều gì, Phó Nguyệt Nhiễm vốn dĩ còn đang chọc ghẹo , nhưng nghĩ đến đề tài ngày hôm nay hiểu đành lòng, thôi cứ thẳng .
"Phi Vũ, hôm nay Lê Mạn thẩm thẩm của con cùng về chuyện hôn sự của Phúc Nhi."
Lời , khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm nghị của Tư Mã Phi Vũ cũng khó lộ biểu cảm mặt, ánh mắt cũng d.a.o động, rõ ràng đang để bụng.
Phó Nguyệt Nhiễm thấy bộ dáng của con trai thế càng đau đầu, nhưng vẫn thể tiếp: "Lê Mạn thẩm thẩm của con Phúc Nhi gả cho chủ tiệm bán vải nhà họ Trương."
"Choang" một tiếng, tách vốn đang niết trong lòng bàn tay của Tư Mã Phi Vũ cũng vỡ nát, m.á.u đỏ tay từng giọt chảy xuống, nhưng chủ nhân của bàn tay đó giống như cảm giác gì, chỉ ánh mắt đang trầm xuống sợ hãi.
Phó Nguyệt Nhiễm vội vàng dùng khăn tay giữ chặt lấy tay của Tư Mã Phi Vũ: "Đứa nhỏ , mau đưa cho xem!" Nàng xong sai bảo nha lấy thuốc tới đây.
Tư Mã Hạo Nhiên ở bên cũng đau lòng tức giận, nhịn mắng: "Con, cái tên tiểu tử thối !"
Chỉ đáng tiếc Tư Mã Phi Vũ cũng chẳng bất kỳ phản ứng gì, luồng khí lạnh lẽo xung quanh càng lúc càng mãnh liệt, đến ngay cả cha như Tư Mã Hạo Nhiên cũng bất lực.
Phó Nguyệt Nhiễm băng bó cho Tư Mã Phi Vũ xong vỗ cánh tay : "Phi Vũ, Lê Mạn thẩm thẩm của con cùng Đại Sơn bá bá là vì thích gia thế của nhà chúng quá cao, sợ Phúc Nhi gả phủ sẽ chịu uất ức. Mỗi một đều con gái của vui vẻ, suy nghĩ của Lê Mạn thẩm thẩm cũng sai, gia thế của hai nhà chúng chênh lệch quá lớn. Dù cho cả cha con và đều thích Phúc Nhi chăng nữa còn những khác ở trong phủ thì ? Con thể đảm bảo bất cứ lúc nào con cũng sẽ để cho nào khác Phúc Nhi chịu uất ức ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-282.html.]
Tư Mã Phi Vũ yên lặng gì.
Ngay lúc hai vợ chồng Phó Nguyệt Nhiễm còn đang khỏi lo lắng, Tư Mã Phi Vũ lập tức lên cất bước ngoài: "Cha , con ngoài chút việc."
Phó Nguyệt Nhiễm gọi đằng : "Phi Vũ, con ?"
Chỉ đáng tiếc chẳng thấy bóng dáng nữa.
Chỉ để hai vợ chồng bất lực thở dài.
Tư Mã Phi Vũ bước nhanh khỏi phủ, cưỡi ngựa nhanh chóng chạy dọc đường , chỉ chốc lát chạy tới cửa hàng nhà họ Tống.
Sau khi buộc ngựa con sư tử bằng đá cửa hàng, Tư Mã Phi Vũ bộ sân , bay lên tường sân, thấy phòng ở của Phúc Nhi đang thẳng tắp ở hướng một canh giờ, đó mới nhảy qua lặng lẽ một tiếng động đáp xuống sân.
Tiểu Quân đang chuẩn kêu to, nhưng cảm nhận đây là quen vì thế mới dừng .
Tư Mã Phi Vũ tới cửa sổ phòng Phúc Nhi, nhẹ nhàng đẩy , tự nhảy trong phòng Phúc Nhi.
Đi giường, phía chăn bông phồng lên, theo hô hấp phập phồng lên xuống, bên trong chính là Tiểu Nhi mà luôn nghĩ tới.
Hắn kìm lòng vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ xinh , chạm làn da mềm mịn giống như dụ hoặc, nhẹ nhàng vuốt ve thật lâu cũng rời .
Vân Mộng Hạ Vũ
Không nghĩ tới, Tiểu Nhi vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở mắt, đôi mắt lớn chằm chằm qua đây, một lúc lâu mới cất giọng gọi một tiếng: "Phi Vũ ca ca."
Bàn tay Tư Mã Phi Vũ cứng đờ, cả dường như bình tĩnh .
Phúc Nhi thấy Tư Mã Phi Vũ lên tiếng, nhanh chóng bò dậy giường, duỗi tay giữ chặt lấy bàn tay to mang theo vết chai của Tư Mã Phi Vũ: "Phi Vũ ca ca, tới đây?"
Cả Tư Mã Phi Vũ đều cứng đờ, phát hiện giờ phút lúc Tiểu Nhi chuyện đều mang theo ý vui mừng, còn cho rằng Tiểu Nhi chỉ đơn thuần đang ngạc nhiên mà thôi.