Tư Mã Phi Vũ một mực đợi ở trong phòng của Phúc Nhi đến tận đêm khuya  rời  cho đến khi  dỗ Phúc Nhi chìm sâu  giấc ngủ  mới rời .
Tuy nhiên,  vì về nhà thì  trực tiếp đánh ngựa   hoàng cung và đợi cả đêm ở cổng cung, ngày hôm , ngay khi cánh cổng cung điện  mở  liền bước  ngự thư phòng và mật đàm với Hoàng Thượng  lâu mới lui .
Sau khi rời khỏi cổng cung, vội vàng sai  về nhà báo thư,  đó trực tiếp triệu tập Vũ Lâm Vệ, màn đêm buông xuống,  đông  lẫn ngựa  khỏi cửa thành  thẳng về hướng Tây Bắc.
Sau đó chuyến  , Tư Mã Phi Vũ  mất tích ba tháng mà   tin tức gì.
Khi  xuất hiện  nữa là ở bên ngoài cửa viện của Tống gia.
Tống Đại Sơn mở cửa  như thường lệ  khi rời giường, liền thấy Tư Mã Phi Vũ  thẳng  cửa nhà , y phục và đầu tóc ướt đẫm sương.
Tống Đại Sơn giật , nhanh chóng kéo Tư Mã Phi Vũ  , "Đứa nhỏ   mới sáng sớm  ở chỗ  như ? Không     ngoài  việc ? Đến đây khi nào? Nhìn xem bộ y phục ướt đẫm ."
Tư Mã Phi Vũ   cửa trả lời, "Thúc, con   xong việc nên  trở về."
Tống Đại Sơn sờ sờ y phục   , "Nhìn y phục ướt nhẹp, đứa nhỏ ngốc      kêu cửa."
Tư Mã Phi Vũ   lời nào,  đến giữa sân liền dừng bước ,  chịu di chuyển.
"Sao    ? Mau   xiêm y với thúc." Tống Đại Sơn thắc mắc.
Tư Mã Phi Vũ lắc đầu,  đó một tiếng "bịch" quỳ xuống, trực tiếp quỳ gối xuống sân.
Tống Đại Sơn giật , vội vàng vươn tay  kéo, "Đứa nhỏ  con   ? Mau  lên  chuyện gì thì chúng  sẽ  thật rõ, mau  lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-284.html.]
Một  võ công của Tư Mã Phi Vũ ít  ai địch  , nếu     dậy thì Tống Đại Sơn căn bản cũng  kéo dậy nổi, đành  để  cố chấp mà quỳ xuống.
 lúc , Lê Mạn cũng  thấy tiếng  nên  ,  thấy Tư Mã Phi Vũ quỳ trong sân, nàng nhất thời cũng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng  khi suy nghĩ một chút thì trong lòng cũng  thể đoán  đứa nhỏ   ý gì.
Haizz, đứa nhỏ , tại  trong mắt đều   hy vọng như .
Lê Mạn bước lên phía , vươn tay kéo cánh tay , "Con , mau  dậy , nếu    chuyện gì với thẩm   ?"
Tư Mã Phi Vũ ngẩng đầu với ánh mắt chân thành, "Thúc thẩm  con thích Phúc Nhi, con  cưới Phúc Nhi, mong hai  thành  cho."
Tống Đại Sơn và Lê Mạn   với trong mắt chứa sự bất lực cùng với sự  đành lòng.
Làm  họ  thể    tình cảm của đứa trẻ  dành cho Phúc Nhi, nhưng mà bọn trẻ thực sự  thích hợp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tư Mã Phi Vũ quỳ gối tiến lên một bước, "Thúc thẩm , con  rõ hai  đang lo lắng điều gì nhưng đừng lo lắng, con sẽ  để cho Phúc Nhi chịu ủy khuất, con sẽ xử lý thật , con  xin Hoàng Thượng ban phong hào cùng phủ trạch, từ nay về , con sẽ đưa Phúc Nhi về phủ lập. Phúc Nhi chính là đương gia chủ mẫu. Không cần  cúi đầu  bất cứ ai cũng sẽ  chịu chút ủy khuất nào. Nếu con để Phúc Nhi chịu ủy khuất, hai  cứ trừng phạt con, con tuyệt đối sẽ  bao giờ  lời nào. " Vì để xin Hoàng Thượng ban cho  phong hào và phủ trạch tách biệt với phủ tướng quân,   hứa với Hoàng Thượng  về Tây Bắc bí mật giải quyết chuyện Tề vương, mãi cho đến hôm nay mới trở về, tuy rằng suýt chút nữa (*)cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng   thành xong    đủ tự tin để mở miệng cầu thú Phúc Nhi với thúc và thẩm.
Lê Mạn  , trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc,  ngờ đứa nhỏ    thể xử lý   chuyện, ngay cả những việc mà bọn họ lo lắng nhất.
"Phụ ! Nương !" Phúc Nhi lao  một giây tiếp theo, cũng quỳ xuống với Tư Mã Phi Vũ.
Tống Đại Sơn    thể để khuê nữa bảo bối chịu như  , lo lắng : "Làm gì thế , mau  dậy , nếu  chuyện gì   thì cứ thẳng  với phụ  và nương ."
Phúc Nhi lắc đầu và  họ với đôi mắt to, "Phụ , nương Phúc Nhi  gả cho Phi Vũ ca ca chứ   gả cho ai khác, vì  chỉ cần đồng ý con với Phi Vũ ca ca  ? Phi Vũ ca ca  yêu Phúc Nhi nhất định sẽ  để Phúc Nhi chịu ủy khuất ."
Tống Đại Sơn đột nhiên   nên  cái gì  sang Lê Mạn.