Đem hà bao trống rỗng thu , Lê Mạn cố gắng nâng cao tinh thần,  đầu gọi mấy  đến  giúp về ăn cơm trưa.
Dương Lan Hoa và Lý Tiểu Phượng gọi    nhà , Lê Mạn  theo , bên cạnh là Tống Đại Sơn đang trầm mặc.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lê Mạn, , , xin  nàng, nàng yên tâm, đợi sửa nhà xong  sẽ lên thị trấn tìm việc , nhất định sẽ nhanh chóng trả  tiền  vay.” Một lúc , Tống Đại Sơn mới mở miệng .
Lê Mạn mím môi, thở dài một tiếng.
Đối với chuyện xảy   ,  nàng  tức giận thì  thể nào, trong nhà vốn dĩ    tiền, sửa nhà còn  tìm Triệu thúc vay, đùng một phát, một lượng rưỡi bạc cuối cùng để dùng sinh sống cũng  còn nữa, thật sự trở thành nghèo rớt mồng tơi, nợ tiền ngập mặt.  thời đại  lấy hiếu đạo  đầu,  mặt bao nhiêu  nương   quỳ xuống như ,   thể  đáp ứng , nếu việc  như  thì trách cứ  tác dụng gì, tiền hết , từ từ sẽ kiếm  , nhịn một chút sẽ qua  cửa ải khó khăn  thôi.
“Chân   thương nặng như thế,  còn  tìm việc gì ? Còn chê chân   đủ hỏng  ? Tiền thì chúng  từ từ nghĩ biện pháp là .” Lê Mạn  hán tử nông thôn thời đại  mỗi dịp nông nhàn sẽ lên thị trấn tìm việc  công, nhưng đa phần đều là việc đòi hỏi sức lực, khiêng bao cát hoặc bao gạo gì đó, đều cần sức lực lớn, công việc như thế  bình thường còn  chắc  nổi, huống hồ là Tống Đại Sơn chân  khập khiễng.
Tống Đại Sơn cau mày: “Chân của  tuy  , nhưng   sức lực,  ảnh hưởng đến  việc,   thể .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-41.html.]
Tống Đại Sơn vẫn   xong thì  Lê Mạn ngắt lời: “Ta  đồng ý để    việc vặt, vì  và Tiểu Bảo,  cũng  quan tâm chăm sóc  cho sức khỏe của ,    khổ .”
Thấy Lê Mạn thái độ kiên quyết, Tống Đại Sơn càng nhíu chặt lông mày, lời trong miệng cũng    nổi.
Lê Mạn  thể thông cảm cho quyết định   của Tống Đại Sơn, nhưng nàng   là thánh mẫu,  thể mãi để lũ sâu hút m.á.u  nhà đó  đến hút m.á.u của họ  nữa, nếu Tống Đại Sơn   còn  mạnh mẽ hạ quyết tâm,  nàng sẽ  suy nghĩ xem  nên tiếp tục sống cùng Tống Đại Sơn nữa . Vì thế, Lê Mạn  quan tâm đến tâm trạng lạc lõng của , trực tiếp  thẳng: “Đại Sơn ca,  hy vọng chuyện hôm nay sẽ là  cuối cùng,  coi bọn họ là  một nhà, nhưng     hề nghĩ như , nếu hai chúng  cố gắng kiếm tiền  cuối cùng tiền  chui  túi kẻ khác,    trải qua những ngày tháng như thế, vì  thái độ  đối xử với bọn họ    ,  hy vọng   thể  rõ ràng với .”
Lời của Lê Mạn cũng  khiến Tống Đại Sơn kinh ngạc, nàng là một nữ tử mà trong mắt  chứa nổi một hạt cát, điều  Tống Đại Sơn  thể   ,  và nàng sẽ sống với  thật , sẽ  để nàng chịu ủy khuất gì nữa, thông qua chuyện ngày hôm nay, chút kỳ vọng cuối cùng của  với   cũng   dập tắt, từ nay về ,  sẽ  để họ chiếm tiện nghi của  nữa.
“Lê Mạn, từ nhỏ cha  mất sớm, là nương  một  nuôi lớn mấy  em, lúc nhỏ   nghĩ   nhất định sẽ hiếu thuận với bà , nhưng mà nàng yên tâm, từ nay về   sẽ  mềm lòng nữa, hôm nay xem như hiếu kính nương  nuôi lớn , về  những gì nên đưa  sẽ đưa, những gì  nên đưa thì một văn tiền  cũng sẽ  cho thêm.”
Có những lời  của Tống Đại Sơn, trong lòng Lê Mạn cũng thở phảo nhẹ nhõm.
Tuy sự việc   nháo cho   đều   vui vẻ, nhưng lúc những  đến giúp   đồ ăn buổi trưa thì mắt bỗng sáng lên.