Nơi đây là thời phong kiến cổ đại bảo thủ, một ngoài lăn lộn là thể nào, nàng chỉ thể ngây ngốc ở đây, một phận thích hợp, đó sẽ nghĩ biện pháp cải thiện điều kiện cho cái nhà .
Còn về Tống Đại Sơn, nàng thể chấp nhận , lựa chọn khác, nhưng mắt xem cũng tệ, về lâu về dài thể thử bồi dưỡng tình cảm, trở thành vợ chồng thực sự.
Kiếp nàng chuyên tâm việc, kết hôn, đến khi ngoài ba mươi tuổi, một mái ấm thì đối tượng thích hợp, nhiều khi mệt mỏi một ở bên cạnh để dựa dẫm cũng , cuối cùng thậm chí bản liều mạng kiếm tiền là vì cái gì, thế nhưng cuộc sống xô đẩy, bạn chỉ thể xông về phía , thể dừng , thật ngờ ông trời cuối cùng dùng cách để nàng dừng .
Có lẽ, đổi một cách sống mới, nhiều áp lực, gánh vác thứ vai, bên cạnh một hán tử che mưa chắn gió, còn một đứa trẻ đáng yêu ở bên, cuộc sống như lẽ cũng tồi.
Nghĩ như , lẽ đến nơi cũng tệ lắm.
lúc bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Lê Mạn về phía cửa, phát hiện một bóng hình nhỏ nhắn đang giấu nửa bên ngoài, lấp ló cái đầu về phía Lê Mạn, nhanh chóng rụt .
Lê Mạn mỉm , bé con vẫn ở ngoài , nàng nhẹ giọng gọi: “Là Tiểu Bảo ? Nhanh đây.”
Nói xong, ở cửa vẫn động tĩnh gì.
Lê Mạn kiên trì chờ đợi, một lúc , bóng dáng nhỏ rụt rè ngó , ánh mắt về phía Lê Mạn giường, lo lắng tò mò, cũng thăm dò.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn dịu dàng hơn, vẫy tay với nó: “Tiểu Bảo ngoan, đừng sợ, chỗ dì ?”
Kiếp những quen đều cho rằng nàng là nữ cường nhân, kỳ thực ít nội tâm của nàng vô cùng yêu thích trẻ nhỏ, mỗi khi thấy khác ôm con nhỏ, nàng đều lén lút vài , cũng ôm hôn nó, nhưng tiếc là nàng cơ hội đứa con của chính .
Mà lúc thấy Tiểu Bảo, nàng thực sự thích nó, tuy do sinh nhưng về cũng coi là con trai , nàng bận tâm do sinh , chỉ cần lòng, đứa bé sẽ bạn với nó, và đối xử với bạn như .
Dưới sự kiên nhẫn dỗ dành thuyết phục của Lê Mạn, bánh bao nhỏ cuối cùng cũng từ từ di chuyển ngoài, bước từng bước nhỏ chậm rãi về phía nàng, cuối cùng bên giường, vặn xoắn đôi tay nhỏ, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng Lê Mạn.
Lê Mạn ánh mắt dễ thương cho mềm lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bảo, dì Mạn bế con lên giường ngủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-5.html.]
Thằng bé ngơ ngác Lê Mạn, gì.
Lê Mạn hỏi một nữa, một lúc lâu , bé con mới khe khẽ gật đầu.
Lê Mạn vội vàng dậy, duỗi đôi tay bế bánh bao nhỏ lên giường, tuy lúc bế thể nhỏ chút cứng ngắc nhưng rốt cuộc cũng giãy giụa, ngoan ngoãn để nàng bế lên giường.
Lê Mạn tháo giày cho nó, cởi áo khoác ngoài , nhét bé con chăn, bản cũng xuống, sát với Tiểu Bảo.
Lê Mạn thể cảm nhận thấy Tiểu Bảo đến gần nàng nhưng dám, vì cũng vội, nàng bắt chuyện với nó: “Tiểu Bảo, con năm nay mấy tuổi?”
Tiểu Bảo chút khẩn trương, một lúc mới giơ bốn ngón tay , âm thanh non nớt vang lên: “Bốn tuổi ạ.”
Lê Mạn , khen nó: “Tiểu Bảo thật là lợi hại, còn đây là bốn, thật giỏi.”
Bé con ngượng ngùng khi nàng khen, lập tức quên mất căng thẳng, hai mắt híp , xòe bàn tay nhỏ che miệng trộm.
Lê Mạn dáng vẻ nhỏ bé của nó cho tan chảy, nắm lấy một tay của nó, giọng càng dịu dàng hơn: “Tiểu Bảo khi nãy ở ngoài chơi gì ?”
Tiểu Bảo lúc trả lời nhanh: “Xem kiến nhỏ tha mồi, kiến nhỏ như thế mà cõng đồ to ơi là to.”
“Ồ, hả, kiến nhỏ thật lợi hại.” Lê Mạn phụ họa lời nó, sát hơn một chút, một tay ôm vòng qua Tiểu Bảo, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó.
Tiểu Bảo cứng ngắc nữa, thả lỏng thể để Lê Mạn vuốt ve, hào hứng kể chuyện kiến nhỏ cõng đồ vật.
Lê Mạn nó chuyện khỏi thở dài, đứa nhỏ thật ngoan.
Dưới sự vỗ về của Lê Mạn, Tiểu Bảo kể chuyện ngủ .
Lê Mạn nó, cẩn thận ôm nó lòng, một lát nàng cùng bé con từ từ chìm giấc ngủ.